Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thủ đoạn bực này quả thật quá tỉ tiện và âm độc! “Cô cố chịu một chút!”

Lâm Nhất hít sâu, nếu người ngoài đụng đến loại thủ đoạn này thì hẳn là có chút khó xử lý, nhưng với hắn mà nói, thứ này không có giải quyết. Bởi lẽ, với độ sắc bén của kiếm ý Thông Thiên thì có thể dễ dàng chém những độc châm hàn băng đã giày vò Nguyệt Vi Vi thành mảnh vụn, có điều quá trình sẽ có chút đau đớn.

“Yên tâm đi Lâm ca ca, ta sẽ cố chịu”.

Nguyệt Vi Vi nở nụ cười, hai mắt nàng ta cong cong như vầng trăng, khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên linh động hơn nhiều.

“Cô nhóc này, đã sắp bị người ta hành hạ chết rồi mà còn cười được”, Lâm Nhất có hơi tức giận nói. Khi nhìn thấy số độc châm kia, ngay cả hắn cũng phải hít một ngụm khí lạnh, thật không thể tưởng tượng nổi trong khoảng thời gian vừa qua Nguyệt Vị Vị đã phải chịu bao nhiêu tra tấn.

“Ở cạnh Lâm ca ca sẽ hết đau!”

Nguyệt Vi Vi cười vui vẻ, nói nửa thật nửa đùa, lúc này, hai mắt nàng ta đã híp lại thành một cặp trăng lưỡi liềm.

Thấy dáng vẻ nàng ta như vậy, Lâm Nhất cũng không giận nổi nữa, khế nói: “Ta làm đây!”


Ẩm!

Lâm Nhất vỗ một chưởng vào lưng Nguyệt Vi Vị, kiếm ý toàn thân tuôn ra từ lòng bàn tay, ào ào tiến vào cơ thể nàng ta.

Kiếm ý Thông Thiên đại thành đi vào kinh mạch của Nguyệt Vĩ Vị, thoáng cái, mặt nàng ta vặn vẹo vì đau đớn. Kiếm ý quá mức sắc bén, dù Lâm Nhất đã cố gắng khống chế nhưng cũng khó tránh khỏi làm tổn thương kinh mạch, mỗi một chỗ nó đi qua, đau đớn chẳng khác nào đao nhọn rạch qua.

PHỐC!

Nhưng đau đớn này cũng không kéo dài quá lâu, chỉ một lát sau, kiếm ý đã chém vụn số độc châm kia, đồng thời chạy khắp cơ thể Nguyệt Vi Vi. Lâm Nhất rất cẩn thận, kiếm ý của hắn ẩn chứa chân nguyên, tựa như thần thức dò xét mỗi một tấc trong cơ thể nàng ta.

“Được rồi, Lâm ca ca”.

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Nguyệt Vi Vi đã đỏ ửng lên. Dù rằng từ trước đến nay, nàng ta luôn mang đến cho người khác cảm giác tùy tiện, nhưng đây vẫn là lần đầu bị người khác phái tiếp xúc thân mật như thế. Kiếm ý chạy khắp cơ thể kiểu này cứ như bị người ta nhìn thấu hết thảy vậy.

Lâm Nhất giật mình sực tỉnh. Hắn còn nhìn thấy một phong ấn trong cơ thể Nguyệt Vi Vi, tuy nhiên dường như phong ấn kia không mang đến tác hại, chỉ khống chế tu vi của nàng ta mà thôi, đồng thời ẩn chứa dưới phong ấn là lực lượng cực kỳ đáng sợ.

Hắn duỗi tay rút kiếm ý của mình ra ngoài, cả người Nguyệt Vi Vi vô lực, nàng ta suy yếu nói: “Lâm ca ca, ta rất buồn ngủ!”

“Nghỉ ngơi trước đi”. Lâm Nhất ôm Nguyệt Vi Vi đặt lên lưng ngựa Huyết Long, để nàng ta yên tĩnh nghỉ ngơi. Muốn vết thương cũ phục hồi quả thực cần phải nghỉ ngơi một thời gian.

Sau khi tỉnh, nàng ta sẽ khỏi hẳn.

Đợi Nguyệt Vi Vi ngủ, Lâm Nhất liền dắt theo ngựa Huyết Long cẩn thận dò xét cấm khu.


Cấm khu bị sương mù bao phủ khiến người khác khó mà an lòng, cứ luôn cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thứ gì đó xông ra từ sương mù.

Lâm Nhất cẩn thận thăm dò từng chút một, không thể tìm được đường về, đành phải tiến về phía trước thôi.

Ông!

Đột nhiên, trong làn sương mù phía trước vang lên âm thanh vù vù, một luồng khí tức quen thuộc vọt tới.

“Đây là...?”

Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, hắn cảm nhận rất rõ trong cấm khu có một luồng kiếm ý quen thuộc, thật sự khó đoán được nơi bắt nguồn. Hắn không nhớ hắn đã từng đến nơi này và có người cố ý dụ hắn tiến vào.

Âm vang!

Hắn do dự hồi lâu, âm thanh kia cũng dần trở nên sắc bén, cứ như bất kỳ lúc nào cũng sẽ sụp đổ.

"Đi xem."


Lâm Nhất đề cao cảnh giác, cẩn thận tiến về phía kiếm ý phát ra âm thanh, nửa canh giờ sau, một thanh trường kiếm loang lổ vết gỉ xuất hiện trong tầm mắt hắn. Đó là một thanh kiếm rất đỗi bình thường, không khác gì với bội kiếm của hầu hết nhân tài kiệt xuất, thậm chí có khả năng là kiếm bên mình của một nhân tài kiệt xuất nào đó.

Điểm khác biệt duy nhất chính là thanh kiếm này đâm xuyên mi tâm một thi thể, và kiếm ý lưu lại chính là của Lâm Nhất.

Vũ Hạo Thiên!

Người này đã chết, thi thể khô quắt, không còn nhìn rõ tướng mạo, quần áo cũng đã bị phong hóa đôi chút.

Hắn ta tiến vào đây và chết đi, Lâm Nhất dùng kiếm đâm xuyên mi tâm hắn †a chỉ để chấm dứt hậu hoạn mà thôi. Nơi Vũ Hạo Thiên chết chính là ranh giới, tiến lên một bước nữa đồng nghĩa với việc tiến vào sâu trong cấm khu.

“Đây là vùng đất Thần chiến!”

Nguyệt Vị Vi đã tỉnh lại tự lúc nào, sắc mặt nàng ta có hơi nghiêm trọng, khế nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK