Cho dù nguy hiểm thế nào thì cũng phải liều mạng một lần.
Lâm Nhất mở cửa, người loé lên tiến vào trong, hắn thi triển Thất Huyền bộ, đi nhanh như bay. Trong lúc bước nhanh về phía trước, hắn phát hiện con đường dưới chân thông xuống lòng đất, hắn đang đi tới một địa cung.
Con đường này nhanh chóng xuất hiện vô số ngã ba, khiến người ta hoa cả mắt.
“Dấu chân?”
Trên mặt đất xuất hiện rất nhiều dấu chân, Lâm Nhất đăm chiêu, hắn lần heo dấu chân đi về phía trước.
Bất tri bất giác, hắn đã đi vào sâu trong địa cung, hắn ngẩng đầu nhìn không gian mờ tối, vô cùng vắng vẻ này.
Trên mặt đất yên tĩnh có một bức tượng đá đứng thẳng, trông rất sống động, thậm chí còn chứa đựng sát khí mạnh mẽ, ngoài ra còn có rất nhiều kiến trúc đổ nát và trụ đá mọc như rừng.
Ong!
Lâm Nhất híp mắt lại, hắn cảm nhận được trên mặt đất mênh mông này có thiết lập một kiếm trận rất lớn.
Kiếm trận này khá bí mật, lúc ẩn lúc hiện, chứa đựng lực lượng đáng sợ.
Lâm Nhất liếc mắt nhìn thấy mấy thi thể phía trước, vết máu trên người họ còn chưa khô.
“Là đệ tử của Tiêu Vân Tông…”
Quần áo của những thi thể kia khá nổi bật, Lâm Nhất vừa nhìn đã có thể nhận ra.
Tông môn bản địa lớn nhất thành Thiên Lăng này rất thù hằn hắn. Càng chưa nói đến việc trước khi vào mật cảnh, hắn đã chém chết đệ tử nòng cốt cảnh giới Âm Dương đại thành của bọn họ.
Không biết lần này sẽ gặp ai, Sở Mộ Viêm à?
Nghe nói tên này là người dẫn đầu những thiên tài của thành Thiên Lăng, trước đây hắn từng gặp một lần từ xa đã có thể cảm nhận được tên này và Trần Tử Ngọc đều cực kỳ đáng sợ.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên kiếm trận dày đặc trước mặt, trong mắt hắn có ý chí chiến đấu dâng trào, hắn cũng không có ý định sẽ từ bỏ.
Sở Mộ Viêm thôi mà, sớm muộn gì cũng phải chiến đấu một trận!
Lâm Nhất di chuyển, đạp lên một điểm nút trong trận pháp, hắn tinh thông Linh văn, cảm ngộ kiếm đạo cũng hơn hẳn người thường.
Kiếm trận hoàn toàn không nguy hiểm với hắn như trong tưởng tượng.
Vụt!
Mỗi lần bước đi, trên mặt đất đều có quang văn nhàn nhạt lan rộng ra, bức tượng đá đang đặt tay trên chuôi kiếm cũng lặng lẽ buông tay.
Vù! Vù! Vù!