Không đợi đối phương phản ứng lại, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng, một đóa tường vi nở rộ nơi mũi kiếm. Hắn cầm Táng Hoa trong tay lướt người tới trước, giết về phía ông ta.
Ta đến từ nơi nào!
Một kiếm chưa kết thúc, hoa còn chưa tan biến thì lại một kiếm nữa từ trên trời chém xuống.
Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi!
Hoa bay nhẹ như mộng, mưa rơi nhẹ như sầu!
Gió thổi, nước chảy, hoa bay, mưa rơi, tựa mộng tựa sầu. Trong thoáng chốc, kiếm quang ngang dọc đất trời, Lâm Nhất sử dụng Trần Quang kiếm pháp diễn hóa kiếm ý của bản thân đến cực hạn, áp chế kiếm uy vô cùng cuồng bạo của Lôi Nham.
Hắn siêu phàm thoát tục, thánh huy lượn lờ, mi mày có dấu ấn màu tím nổi bật, một ý niệm như tiên!
Sau khi rút kiếm, khí chất hắn biến đổi, chèn ép Lôi Nham không thể thở nổi. Chưa tới mười chiêu, trên người ông ta toàn máu đầm đìa, kiếm uy tan rã, rơi xuống đáy cốc.
Keng!
Lôi Nham cố gắng chống đỡ, một kiếm của Lâm Nhất lại bùng lên tia sáng lạnh lẽo, gạt bay kiếm trong tay ông ta.
“Không!”.
Lôi Nham hết sức hoảng hốt, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, điên cuồng lùi về sau.
“Ông chạy không thoát!”
Nhìn đối phương điên cuồng tháo chạy, ánh mắt Lâm Nhất như tia chớp. Táng Hoa trong tay hắn bùng lên ánh sáng vạn trượng, kiếm uy rực rỡ như mặt trời vô biên mọc lên giữa đất bằng.
Trần tận quang sinh, chiếu phá sơn hà!
Ánh sáng của Táng Hoa càng lúc càng rực rỡ, càng lúc càng sáng. Khi đạt đến cực hạn, nó giống như một vầng mặt trời rộng lớn dâng lên thật nhanh, lại giống như tuấn mã màu trắng lao vụt đi, nơi nó đi qua tỏa ánh sáng rực rỡ, cát bụi phát sáng lấp lánh.
Lôi Nham cảnh giới Âm Dương viên mãn chạy trốn rất nhanh, nhưng vẫn bị đuổi kịp trong nháy mắt bởi kiếm chiêu mạnh nhất của Lâm Nhất.
Kiếm quang rực rỡ như tiên hoa nở rộ, chiếu phá sơn hà.
Rắc! Rắc! Rắc!
Ở nghìn mét xa xôi, Lôi Nham bị kiếm quang đuổi kịp. Đầu tiên là kiếm uy màu máu trên người hoàn toàn tan vỡ, ngay sau đó chân khí hộ thể bị chém tan, máu văng tung tóe. Máu tươi rơi vãi giữa không trung dưới kiếm quang chiếu sáng giống như pháo hoa xinh đẹp thê lương, khiến người ta nhìn vào mà kinh hãi, pháo hoa hỗn loạn.
Ầm!
Thân thể của ông ta gần như bị chém thành hai nửa, sau đó ông ta phun ra nhụm máu, cả người bay đi, đâm vào một gò núi thấp bé.
Cực kỳ thê thảm, sống chết không rõ.
“Phó môn chủ!”
Đệ tử của Thiết Huyết Kiếm Môn vô cùng kinh hãi, vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng đuổi theo qua đó.