Uy áp thuộc về cao thủ Âm Dương gần như hóa thành thực chất, tầng tầng gợn sóng lan tràn khắp sơn cốc.
Sắc mặt của đám võ giả ở gần đó lập tức thay đổi, mọi người vội vàng bay vọt lên né tránh.
Phút chốc, sơn cốc to lớn chỉ còn lại Huyết Lang và Lãnh bảo chủ.
Lâm Nhất híp mắt quan sát Lãnh bảo chủ và Huyết Lang, càng nhìn hắn càng cảm thấy kinh hãi. Có lẽ những người khác không phát hiện, nhưng Lâm Nhất thì khác, hắn đã từng giao đấu với trưởng lão cảnh giới Âm Dương, thế nên tầm nhìn sẽ có sự khác biệt.
Kiếm ý nhạy cảm của hắn có thể cảm ứng được khí tức cực kỳ khủng bố ẩn giấu trên người Lãnh bảo chủ đáng sợ hơn nhiều so với đại trưởng lão ngoại môn của lầu Huyết Vũ.
Việc này quả thật khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên, một cao thủ cảnh giới Âm Dương tiểu thành ở cái nơi đất cằn sỏi đá này lại có thực lực mạnh hơn trưởng lão của một thế lực cấp chuẩn bá chủ.
Lâm Nhất có thể thoáng cảm nhận được dường như đối phương đang cố che giấu một luồng khí tức còn đáng sợ hơn thế nữa.
Nhưng hắn cũng không dám chắc chắn, dù sao thì mỗi một cao thủ cảnh giới Âm Dương đều có át chủ bài của riêng mình, khí tức thôi không đủ để nói lên tất cả.
Còn về Huyết Lang thì tên này cũng không phải đèn cạn dầu.
Thoạt nhìn, bộ giáp Viêm Long ẩn chứa khí thế sắc bén bó sát người hắn ta lúc này mang đến cảm giác như đã hoàn toàn dung nhập vào máu thịt, từng đường long văn di chuyển mang theo khí tức vừa thô bạo lại vừa bất kham, làm người ta rét run.
Hai người đứng đối diện nhau, vừa khéo mở mắt nhìn nhau, trong mắt bọn họ lóe lên tia sắc bén, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười sảng khoái.
“Đã tìm được!”
Vèo!
Hai âm thanh xé gió đột ngột vang lên, cả hai đồng thời biến mất, chỉ trong tích tắc đã xuất hiện ở cách đó hơn ngàn mét.
Kế đó, hai người họ để lộ sự ăn ý, chân nguyên của mỗi người sôi trào, cùng tung quyền.
Ù ù! Ù ù!
Khí thế phát ra từ hai luồng quyền mang đánh úp đến, bỗng chốc, giữa trời đất vang lên một tiếng rít thê lương và chói tai.
“Phong nhãn xuất hiện!”
Mọi người lập tức trở nên kích động, để lộ vẻ mặt vô cùng phấn khích. Nói gì đi nữa thì đây cũng là bảo khố Lôi Vân, thử hỏi có ai mà không động lòng.
Rầm!
Phong nhãn vừa mới xuất hiện, còn chưa đến một cái chớp mắt, nó đã bị hai luồng quyền mang nện trúng rồi nổ tung.
Hào quang chợt lóe, khoảnh khắc hào quang tan biến, cảnh tượng trong sơn cốc đã thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất.
Ầm ầm!
Cuồng phong gào thét, mây đen che phủ, tiếng sấm rền vang. Sơn cốc vốn trăm hoa đua nở, dào dạt sức sống bỗng chốc biến thành một vùng hoang vu, không có lấy một ngọn cỏ, mang đến cảm giác áp lực lớn lao.
Những gì mà bọn họ nhìn thấy trước đó đồng loạt biến mất.
Tất cả mọi người, kể cả Lâm Nhất, đều bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc không thôi.