Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Liễu Thần Dật cảm nhận được có người đang nhìn mình, liền ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện đó là Lâm Nhất. Hắn ta có hơi bất ngờ, mãi một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu xem như chào hỏi.  

“Hắn không đến thì mới là chuyện kỳ quái, tuy nhiên, có rất nhiều cao thủ thuộc bảng Long Vân tìm tới cổ mộ Tinh Quân, sợ là đến lúc đó hắn sẽ thất vọng…”, Liễu Thần Dật lẩm bẩm một câu, sau đó không nói gì thêm.  

Dù sao thì hắn ta và Lâm Nhất cũng chỉ mới gặp mặt một lần, cũng không tính là thân thiết.  

Có quá nhiều nhân tài kiệt xuất tìm đến cổ mộ Tinh Quân lần này, tuy Lâm Nhất có thể đánh bại Tào Chấn, nhưng còn lâu mới trở thành tiêu điểm.  

Lâm Nhất không để tâm đến suy nghĩ của Liễu Thần Dật, hắn dời mắt khỏi khu vực của lầu Tàn Kiếm, nhìn về hướng khác. Thoáng chốc, đồng tử hắn co mạnh, sâu trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.  

Cao thủ nhiều thật!  

Số lượng đệ tử tụ tập ở đây lên đến hàng ngàn, trong đó có gần một nửa là cảnh giới Dương Huyền, thậm chí có không ít thanh niên đã đạt đến Dương Huyền viên mãn. Có khoảng vài chục người đã là cao thủ cảnh giới Dương Huyền viên mãn, không hề thua kém… một đệ tử cốt cán của Thiên Kiếm Tông như Chương Viễn.  

Điều khiến Lâm Nhất càng thêm chấn động đó chính là có không ít thiếu niên đã thoáng chạm đến ngưỡng cửa cảnh giới Âm Dương. Duệ khí phát ra từ những người này không hề thua kém bao nhiêu so với các trưởng lão cảnh giới Âm Dương, nếu vậy thì quả thật có hơi đáng sợ.  

“Thật nhiều người quen, xem ra đều đã đến…”  

Mục Linh tỏ vẻ nghiêm túc, khẽ thở dài.  

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Chương Viễn, hắn ta bèn cười nói: “Mặc Linh, cô biết rõ những người này hơn ta, cô nói một chút xem có cao thủ nào cần chú ý không?”  

Nàng ta tham gia Long Môn tranh tài lần trước, bản thân cũng là một nhân tài kiệt xuất trên bảng Long Vân, tuy chỉ xếp hạng cuối, nhưng so với Chương Viễn thì chắc chắn Mặc Linh hiểu rõ về những nhân tài kiệt xuất kia hơn.  

Mặc Linh khẽ gật đầu và nói: “Không khác là bao so với những gì Chương huynh đã nói, người đến đều là các cao thủ bảng ngoài, cũng chính là những người xếp sau vị trí 50. Tuy nhiên, cao thủ bảng ngoài cũng có năm bảy loại, hiển nhiên, những người xếp cuối là yếu nhất, nhưng dù có yếu thì tu vi của bọn họ cũng đạt đến cảnh giới Dương Huyền viên mãn”.  

“Cao thủ nằm ngoài năm mươi nhưng trước bảy mươi… khá là đáng sợ, ta nhớ ba năm trước, những người này đã đạt đến cảnh giới Dương Huyền, giờ như thế nào thì khó mà nói được. Còn mười thứ hạng đầu bảng ngoài thì lại càng khủng bố, bọn họ có ưu thế mang tính nghiền ép đối với những người khác, gần như không thể thắng được”.  

Mục Trần bĩu môi tỏ vẻ không phục: “Nói một cách nghiêm túc thì tu vi của những người này cũng chỉ là Dương Huyền viên mãn, thật sự đáng sợ như vậy sao?”  

Mục Linh liếc nhìn hắn ta rồi đáp một cách thản nhiên: “Ngươi không tham gia Quần Long Thịnh Yến nên không biết được trận chiến đó như thế nào, tu vi không phải là tiêu chuẩn duy nhất để phán đoán thực lực đâu. Trong cũng cảnh giới sẽ có một số tồn tại gần như vô địch, thậm chí yêu nghiệt vượt cấp chiến đấu cũng không phải là chuyện hiếm thấy. Tuy ngươi xuất thân từ Thiên Kiếm Tông, nhưng với thực lực hiện tại thì có muốn tham gia Quần Long Thịnh Yến… e là còn không đủ tư cách lọt vào danh sách”.  

“Vậy à? Vậy thì đợi tiến vào biển Trăng Khô, cứ so thử một chút xem sao. Ta cũng rất muốn biết những người này mạnh đến mức nào”.

Trong mắt Mục Trần lóe lên chiến ý dày đặc.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK