Nhưng sóng gió do Lâm Nhất gây nên trong thời gian ngắn sẽ không thể lắng xuông, ân oán giữa hắn và mười hạng đầu bảng Nhân vẫn chưa thực sự kết thúc.
“Cuộc chiến đồng minh?”
Trở lại Lạc Già Sơn, Lâm Nhất và Hân Nghiên nói chuyện riêng, hắn nghe được tin về cuộc chiến đồng minh từ cô ta.
“Đúng, hai tháng nữa cuộc chiến đồng minh của Lăng Tiêu Kiếm Các sẽ bắt đầu, tông môn sẽ dựa theo thứ hạng để trao thưởng. Ba hạng đầu không cần phải tranh, nhưng không vào được mười hạng đầu thì sẽ hơi phiền phức”.
Đôi mắt Hân Nghiên chuyển động, cô ta khẽ mỉm cười, giải thích với Lâm Nhất.
“Nếu đã tranh thì sao không tranh hạng nhất, thậm chí đến ba hạng đầu cũng không tranh?”
Lâm Nhất hơi khó hiểu hỏi.
Hân Nghiên cười khổ, trầm ngâm trả lời: “Cuộc chiến đồng minh thực chất là chiến tranh của đệ tử ngoại môn, nói thẳng ra là trận chiến của mười người đứng đầu bảng Nhân. Nhưng mười người đứng đầu bảng Nhân này bướng bỉnh, không thích bị trói buộc, những người tham gia đều là đồng minh ưu tú rất nhỏ rất nhỏ. Ví dụ như Liên Minh Cô Tinh, Liên Minh Tu La, tất cả cũng không quá mười người”.
Ngừng một chút, Hân Nghiên lại nói: “Cho dù là Vương Diễm cũng không có cách nào kéo những người này vào đồng minh của mình, trước đó hắn đã đích thân đến mời Sở Hạo Vũ ba lần, Sở Hạo Vũ vẫn chưa đồng ý…”
Những người này đúng là kiêu ngạo, đến Vương Diễm mà cũng không nể mặt.
“Sở Hạo Vũ rất mạnh sao?”
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, lúc trước ở quảng trường Công Đức, người đứng cạnh Vương Diễm hình như chính là Sở Hạo Vũ.
Không như mười hạng đầu bảng Nhân khác, người này như rắn độc, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Toàn thân hắn ta có một luồng khí tức khó lường khiến người khác khó mà đoán được.
“Rất mạnh!”
Ý cười trên mặt Hân Nghiên mất dần, cô ta suy tư: “Hai năm trước hắn ta từng giao đấu với Bạch Lê Hiên, chỉ thua đối phương một chiêu nên không vào được bảng Địa. Chính vì vậy, khi chờ Bạch Lê Hiên xuất quan, thực lực của hắn ta đã vô cùng đáng sợ. Nếu không Vương Diễm cũng không coi trọng hắn ta đến vậy”.
Bạch Lê Hiên, cái tên này được coi là truyền kỳ ở Lăng Tiêu Kiếm Các.
Hắn ta nhập môn chưa đến nửa năm đã lấy tu vi Tiên Thiên thất khiếu tung hoành ngoại môn, sau đó tiến đến bảng Địa, đánh bại rất nhiều cao thủ.
Hắn ta là người duy nhất đứng trong bảng Địa với tu vi cảnh giới Tiên Thiên trong ba trăm năm nay.
Tính tình người này kiêu ngạo, giống như chuông cổ Phượng Linh sừng sững giữa trời vậy, có thể chịu được cô đơn, giữ lấy lòng mình.
Dừng ở cảnh giới Tiên Thiên thất khiếu cả một năm, bây giờ hắn ta vẫn đang bế quan.
Chỉ để phá vỡ gông cùm xiềng xích, đạt đến Thánh thể Tiên Thiên trong truyền thuyết!
Nhãn giới của hắn ta rất cao, mục tiêu cũng cao cả, từ rất lâu trước đây hắn ta đã nói muốn làm người đứng đầu Đại Tần đế quốc, giẫm tám công tử Đế Đô dưới chân!
Năm đó Sở Hạo Vũ tranh giành bảng Địa với hắn ta chỉ thua một chiêu.
Cùng là kẻ tàn nhẫn, Bạch Lê Hiên không xuất quan, hắn ta sẽ không vào bảng Địa. Ý chí kiên định đến đáng sợ.