Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thanh Long Phá Thiên Thủ!  

Lâm Nhất hét to một tiếng, tay phải diễn hoá thành vuốt rồng nắm lấy cổ tay đối phương, kéo mạnh một cái.  

Phù!  

Hắn nhanh như chớp nâng thân thể nặng nề của đối phương lên, ném mạnh về phía hai huynh đệ Kim gia phía sau, một đòn này cực kỳ mạnh mẽ, tựa như một toà tháp đè xuống.  

“Chết tiệt!”  

Hai huynh đệ Kim gia chửi ầm lên, nhìn thấy Tần Húc sắp bay đến, chân nguyên cuộn trào, một chiến giáp hoả diễm cháy hừng hực thoáng chốc ngưng tụ trên người bọn họ.  

Ầm!  

Hai bên va chạm với nhau, mỗi người phun ra một ngụm máu tươi, bay ra xa gần nghìn thước.  

Đến khi cố gắng đứng dậy được, Lâm Nhất lại vẫy tay, cướp lấy quả Hoá Yêu có sáu luồng huyết quang lượn lờ kia vào tay.  

Sắc mặt ba người lập tức cực kỳ khó coi, tức muốn hộc máu, ba người lại không giành được với một mình Lâm Nhất.  

Đó là sự sỉ nhục đến mức nào!  

Quả Hoá Yêu có sáu luồng huyết quang, đỏ tươi như máu, tràn ngập lực lượng tinh nguyên nồng đậm. Nó có uy thế vô tận, nặng nề tựa như một ngọn núi nhỏ.  

“Nặng quá”.  

Vào khoảnh khắc cầm lấy nó, Lâm Nhất cảm nhận được một một sức mạnh nặng nề, cũng may hắn có chiến thể Thương Long mạnh mẽ, nhưng vẫn có vẻ rất mất sức.  

Ầm!  

Những luồng lực lượng tinh nguyên nồng đậm theo lòng bàn tay thấm vào người Lâm Nhất, chân nguyên trong người cực kỳ hưng phấn. Hoa Tử Diên ở vùng Tử Phủ không ngừng run rẩy, chân nguyên cuồn cuộn như tạo thành sóng lớn mãnh liệt.  

Quả này rất bất phàm.  

Lâm Nhất thầm thấy mừng rỡ, cất quả này vào rồi muốn rời đi, hắn muốn lấy được nhiều quả Hoá Yêu hơn.  

Chỉ có sáu luồng huyết quang đã bất phàm như thế, vậy quả Hoá Yêu có bảy luồng, tám luồng… chín luồng huyết quang phải đáng sợ đến mức nào.  

Nhưng Tần Húc, Kim Triển và Kim Dực sau lưng hắn đều là yêu nghiệt trong thất tú Thiên Lăng, chắc chắn sẽ không mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.  

Ba người liên thủ cũng không giành lại hắn, nếu còn để hắn tự ý rời đi thì thật sự mất hết mặt mũi.  

Bên dưới, Quách Húc và Dương Phàm đã leo lên cây Luyện Yêu nhìn xuống Lâm Nhất, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Vừa mới bắt đầu, hắn đã chống đối với thất tú Thiên Lăng rồi, đúng là không sợ gì cả.  

Chẳng lẽ hắn thật sự không coi thất tú Thiên Lăng ra gì sao?  

“Vẫn có hơi lỗ mãng, dù gì nơi này cũng là địa bàn của bọn họ…”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK