Lạc Thanh Hư nhìn thấy hết mọi biến hóa của Phong Giác, song vẫn chưa nói toạc mà chỉ nhàn nhạt bảo: "Trông thì thô lỗ, nhưng thực tế lại cực kỳ tÌ mẩn, hơi khác so với những gì ta nghĩ. Hắn ngông, nhưng không điên. Trên con đường thông thiên này, chỉ có mình hẳn là thoát khỏi sự liên hợp của mười phương giới tử, xem ra quả thật là có lý do của nó. Lần này, Kiếm Tông nhặt được bảo rồi, những tông môn khác không thu hắn sẽ là một tổn thức cực kỳ to lớn".
Lời khen của Lạc Thanh Hư khiến nụ cười trên mặt Phong Giác càng tươi roi rói, như là đang khen bản thân hắn ta vậy. Phong Giác đắc ý nói: "Chứ sao, hắn chính là người mà sư phụ ta chỉ đích tên muốn nhận, mai sau sẽ là tiểu sư đệ của ta!"
Câu đó vưa được nói ra đã khiến nhiều người trên bảo thuyền thay đổi sắc mặt.
Sư phụ của Phong Giác là một ông lớn chân chính đó!
Vị kia đã không nhận đệ tử rất nhiều năm, không ngờ lại chỉ tên muốn thu Lâm Nhất. Điều này quả thật khiến người ta giật mình, rốt cuộc Lâm Nhất có lai lịch gì, nếu thân phận chỉ bình thường thì dù có thể hiện xuất sắc gấp 10 lần trên con đường thông thiên, cũng chưa chắc sẽ khiến cho vị kia chú ý đến.
Theo những gì Lạc Thanh Hư biết, đừng nói những yêu nghiệt trong Kiếm Tông, dù các anh tài của thế gia Thánh Giả muốn xin làm đệ tử của vị ấy cũng bị sập cửa vô mặt nữa là.
E rằng trong chuyện này chắc chắn có lý do nào đói!
Lạc Thanh Hư cười, cũng không hỏi nhiều, vì Phong Giác kia nổi tiếng là "Nóng tính".
"Hình như hắn đi gặp cô gái nhỏ kia thì phải”, Lạc Thanh Hư vươn tay chỉ, chỉ thấy Lâm Nhất bước lên không rồi bay về phía Nguyệt Vi Vi và Trần Tâm.
Nụ cười trên mặt Phong Giác lập tức cứng đờ, vội la lên: "Tên nhóc này, đừng có bị bắt cóc mất đấy, ta phải đi xem mới được".
"Ta nói này, ngươi dẹp bớt cái tính ấy của mình lại đi, vợ chồng son tán tỉnh nhau ngươi xen vào cũng không thấy xấu hổ à", Lạc Thanh Hư híp mắt lại, giơ tay khoác lên vài hắn ta nói.
"Ta... ta... ta chỉ xem thôi mà, có sao không?", Phong Giác xấu hổ nói.
"Ha ha ha, ngươi ngoan ngoấn chờ ở đây đi", Lạc Thanh Hư cười ha ha nói, trong lòng âm thầm vui vẻ, cho ngươi đắc ý ở trước mặt ta nè.
'Trên đường, Lâm Nhất và đám La Chấn nhìn nhau rồi khẽ gật đầu. Nhưng sau khi hạ xuống, hắn chỉ vội ngó họ một cái rồi đi đến trước mặt Nguyệt Vi Vi.
"Hai người nói chuyện trước đi", Trần Tâm chắp tay cười nói xong định rời đi. "Người tốt nhất là từ từ hãng đi".
Lâm Nhất nhìn chằm chằm đối phương, khó chịu nói.
"Lâm ca ca", Nguyệt Vi Vi thấy thế, có hơi lo lắng và hoang mang.
"Có chuyện gì hả?", Trần Tâm xoay người lại nhìn về phía Lâm Nhất, ánh mắt cũng có chút khó chịu, không phải ai cũng có thể nói chuyện với hắn ta như vậy.
Nếu không có Nguyệt Vi Vi ở đây thì hắn đã là một người chết rồi.
Lâm Nhất mặc kệ vẻ khó chịu trong mắt đối phương, lạnh lùng nói: "Ta hỏi
ngươi, tại sao ngươi lại không xuất hiện trong thành Phong Lăng?"
Đối phương đã đến từ lâu, nhưng lại cố tình không xuất hiện ở thành Phong Lăng, mặc kệ Nguyệt Vi Vi bị sỉ nhục. Đây là điều Lâm Nhất vẫn canh cánh trong lòng, dù Nguyệt Vi Vi không muốn nhắc tới, nhưng hắn cũng phải hỏi cho ra lẽ.
Lâm Nhất vừa nói xong, Nguyệt Vĩ Vi lập tức trở nên lo lắng, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Nhưng, nàng ta cũng sợ Lâm Nhất và tam sư huynh xảy ra tranh chấp.
Trần Tầm sửng sốt, sau đó trên mặt toát ra vẻ hài hước, cười bảo: "Không thể trả lời".
Nguyệt Vĩ Vi cười nói: "Tam sư huynh, không được nói chuyện như vậy với Lâm ca ca!.
Trần Tâm bất đắc dĩ vỗ trán, cô nhóc kia quả thật lớn rồi. Hẳn ta cười như không cười nói: "Vậy ta nói đó?”
"Nói đi". Lâm Nhất trực tiếp nói.
Nguyệt Vi Vi ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn Trần Tâm và Lâm Nhất. Nàng ta e thẹn như thế quả thật vô cùng hiếm thấy.
Trân Tâm cười khẽ đáp: "Nhóc con kia lén trốn ra ngoài, rồi lại chạy đến hạ giới. Sư phụ có không biết bao nhiêu là kẻ địch, nàng ta to gan như thế, là hiểu sư phụ giận đến mức nào rồi. Trước khi đi, sư phụ dặn ta, nếu nàng ta gây họa mà không nguy hiểm đến tính mạng thì không được ra tay, để nàng ta biết thế nào là nguy hiểm rồi nói sau".
"Cô nhóc này quả thật đã chịu rất nhiều khổ trên tay giới tử Thần U, nhưng ta có thể đảm bảo với ngươi là Thần U chưa đụng tới được một sợi tóc nào của nàng ta. Đừng thấy tiểu sư muội của chúng ta bằng lòng gần gũi với ngươi mà lầm, nam nhân khác đừng mơ đụng vào dù chỉ một chút!”
"Sư huynh, huynh nói gì vậy?", khuôn mặt Nguyệt Vi Vi chợt đỏ bừng, cau mày gắt.
Trần Tâm mặc kệ nàng ta, nhàn nhạt nói: "Ta có thể hiểu được tâm trạng của ngươi, ngươi cứ kệ cách làm việc của ta đi. Ta và tiểu thư quen nhau lâu hơn ngươi rất nhiều, không phải sư phụ dặn thì ta đã cứu nàng ta ra lâu rồi. Có điều, ngươi cũng khiến ta khá bất ngờ đó. Một mình một kiếm đã dám xông tới thành Phong Lăng, quả thật là đáng mặt nam nhi!"
Hắn ta nói đến cuối thì nở nụ cười, trong mắt toát ra vẻ khâm phục.
Trần Tầm đã nhìn thấy khí phách của Lâm Nhất khi chiến đấu ở thành Phong Lăng. Với cảnh giới ấy đã có khí phách như vậy thì chẳng trách sao tiểu thư lại bằng lòng gần gũi với hắn.
Đợi đối phương nói xong, Lâm Nhất ngó sắc mặt của Nguyệt Vi Vi, đoán có lẽ đối phương nói là thật.
"Sư huynh, ta... ta đã tìm được quả Thần Huyết. Lâm ca ca đã tìm được một quả Cửu Diệp Thần Huyết giúp ta đó”, đúng lúc này, Nguyệt Vi Vi lại dịu dàng khế cười nói.
Trần Tâm nghe vậy cũng biến sắc.
Hắn ta lập tức hiểu được tại sao tiểu thư bị mình tìm được mà vẫn bình tĩnh như vậy.
Chỉ là...
Trân Tâm muốn nói lại thôi, trong lòng không ngừng đấu tranh, cuối cùng quyết tâm, nghiêm túc nói: "Tiểu thư, sư tôn dặn sư huynh đệ chúng ta sau khi tìm được muội thì nói cho muội biết một chuyện. Sư nương không phải ngủ say, quả Thần Huyết cũng chẳng thể đánh thức bà ấy. Đây chỉ là cái cớ để sư phụ an ủi muội thôi. Ông ấy không ngờ muội lại lén chạy ra ngoài vì quả Thần Huyết thật”.
Ong!
Trong đầu Nguyệt Vi Vi thoáng chốc kêu ong ong, gò má còn đỏ bừng ban nấy thoáng chốc không còn chút máu, cả người lập tức run lẩy bẩy.
"Sư huynh, huynh lừa ta đúng không? Huynh lừa ta đúng không? Mẫu thân ta không có chết... ta chỉ cần lấy được quả Thần Huyết trở về là mẫu thân sẽ tỉnh lại đúng không?", đôi mắt Nguyệt Vi Vi ngấn lệ, đau khổ nói, cơ thể cũng không ngừng run rẩy,
Nàng ta bỏ nhà đi là vì tin tưởng mẫu thân chắc chắn sẽ sống lại, chưa bao giờ nghĩ tới quả Thần Huyết kia chỉ là một lời nói dối. Nguyệt Vi Vi còn nghĩ sau khi trở về sẽ cứu mẫu thân như thế nào nữa.
Nàng ta còn muốn làm nũng trong lòng mẫu thân và có rất nhiều điều muốn nói với bà ấy, kể hết những vui buồn trong mười mấy năm qua cho bà ấy. Nàng ta vẫn luôn âm thầm giấu trong lòng, luyện tập từng chữ một, chuẩn bị rất nhiều lần để chờ mẫu thân tỉnh lại sẽ chính miệng kể cho bà ấy nghe.
Danh Sách Chương: