Toàn trường yên tĩnh, đại chiến bực này quả thật khiến lòng người rung động, trong suy nghĩ của mọi người, Tịch Phong thật sự tài ba. Nếu là bọn họ, khi đối mặt với kiếm quang của Lâm Nhất, kiếm đầu tiên sợ rằng đã mất cả cánh tay, đến kiếm thứ hai… có khi thân thể đã bị bổ ra làm đôi.
Nhưng Tịch Phong lại có thể phản công một cách dễ dàng, bất kể là vết thương dữ tợn trên cánh tay hay vết thương sâu hoắm trên bờ vai, thật ra, không có cái nào được tính là trí mạng.
Tuy nhiên, tất cả những việc này dường như có gì đó… không đúng!
“Mẹ kiếp, chuyện gì vậy hả? Sao ta cứ có cảm giác Tịch Phong bị Lâm Nhất áp chế, có hơi quá rồi đấy!”
“Không thể tưởng tượng nổi, kiếm pháp của Lâm Nhất quá mạnh mẽ, người này đúng thật là kỳ tài kiếm đạo, thật khó mà tin được. Có mấy ai được như thế? Chỉ nhờ vào kiếm pháp đã có thể áp chế Tịch Phong – một trong Nam Hoa Thất Anh, quá khoa trương rồi!”
“Tịch Phong không yếu, cục diện cũng không quá tệ hại, thắng hay thua vẫn khó mà nói được!”
“Nhanh quá, khó mà nhìn rõ hai người này đánh như thế nào, ta sợ tim mình sẽ nhảy khỏi lồng ngực mất!”
Sau một khoảnh khắc yên tĩnh, trên hàng ghế khán giả liên tục vang lên âm thanh sợ hãi và thán phục, rất nhiền người không hẹn mà cùng nói đến từ “khoa trương”.
Trận chiến này quá kích thích và mạo hiểm, không chỉ những nhân tài kiệt xuất, mà ngay cả những… cao thủ thâm niên cũng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, hiển nhiên, bọn họ thật sự bị sốc.
Lâm Nhất dựa vào kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong, lại dùng thân pháp tuyệt hảo kết hợp với kiếm chiêu, hết lần này đến lần khác ra đòn công kích. Trên người Tịch Phong liên tục xuất hiện vết thương, tuy rằng mỗi một lần như vậy không hề động đến căn cốt nhưng nếu cứ tiếp tục giằng co thì việc Lâm Nhất tìm ra sơ hở của hắn ta chỉ là chuyện sớm muộn.
“Thiên Diệt Toái Tinh Quyền!”
Mây trắng vô biên vô tận trên vòm trường vọng đến âm thanh như băng vỡ vụn, từng tiếng giòn tan quanh quẩn bên tai, ầm ầm không dứt.
Tịch Phong không thể nhịn được nữa, hắn ta chợt quát to một tiếng, chỉ trong một cái nháy mắt, ngọn lửa đang cuộn trào mãnh liệt khắp người hắn ta lập tức tụ vào nắm đấm ở tay phải, rồi cô đọng thành một quả cầu lửa sáng chói. Ngay khi cầu lửa xuất hiện, một đôi cánh Chu Tước được ngưng tụ từ lửa cũng xuất hiện sau lưng Tịch Phong. Cánh Chu Tước mạnh mẽ giang ra.
Thi triển sát chiêu!
Sát chiêu thuộc về Nam Hoa Thất Anh, đây chính là át chủ bài chỉ có thể thấy được trong trận chiến cuối cùng, thế nhưng, giờ nó lại xuất hiện trong vòng đấu loại.
Dưới đài, khi thấy cảnh tượng này, đám người Nam Cung Vãn Ngọc, và cả Tuyệt Trần đều thay đổi sắc mặt, trong mắt không khỏi lóe lên tia kinh ngạc. Đã có chuyện gì xảy ra? Lâm Nhất mạnh đến thế ư? Vậy mà lại có thể dồn Tịch Phong đến bước đường này.
Sát chiêu khiến người ta ngạt thở dồn dập tuôn ra.
Có thể tránh được không?
Lâm Nhất chỉ liếc nhìn đã nhận ra sát chiêu này lợi hại cỡ nào, dựa vào thân pháp tuyệt đối không tránh được, chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề.
Vậy thì chiến!
Giữa không trung, Lâm Nhất lộn nửa vòng, hai tay giang rộng, một lần nữa như Kim Ô bay vọt lên không. Mắt thấy cầu lửa cực kỳ đáng sợ sắp rơi xuống, năm ngón tay hắn siết chặt kiếm Táng Hoa, vung tay bổ mạnh xuống.
Bá Kiếm – Triêu Dương Như Hỏa!