Những lời này cũng là tiếng lòng muốn nói của đám người Tiêu Vân Tông.
Đệ tử Tiêu Vân Tông nhìn Dương Bằng Phi nhếch nhác mà khổ sở quỳ trên mặt đất, ai nấy đều dùng ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm Lâm Nhất. Đáng tiếc, Dương Bằng Phi thua thê thảm như vậy, bọn họ làm sao dám có gan đứng ra nói thêm cái gì.
“Sỉ nhục?”
Khoé miệng Lâm Nhất khẽ cong lên, trầm giọng nói: “Trong mắt ngươi, trước đó hắn ta mở miệng ngậm miệng gọi kiếm nô thì không phải là đang sỉ nhục Lâm Nhất ta sao? Kẻ hạ nhục người khác thì người khác cũng có thể vĩnh viễn sỉ nhục lại hắn! Ta không ngại thân phận kiếm nô của mình, nhưng cũng không có nghĩa là Lâm Nhất ta tốt tính, hắn ta nếu vẫn chưa chịu nhận thua thì cứ quỳ tiếp đi!”
Đáng chết!
Trần Hùng tức mà không thể xả ra được, Dương Bằng Phi đâu có không nhận thua, rõ ràng là dưới áp lực khí thế của đối phương, hắn ta không thể mở miệng ra được.
“Thả hắn ta đi!”
Ánh mắt Trần Hùng khinh miệt, lạnh lùng nói.
Lời vừa dứt, một luồng khí tức lạnh lùng âm u tản ra từ trên người hắn ta, lập tức thổi bay mái tóc dài, uy áp khủng khiếp bùng lên.
Lâm Nhất hờ hững nói: “Thú vị, ta thả hay không thả liên quan gì ngươi? Không đến lượt ngươi nói ra nói vào!”
“Trần huynh bảo ngươi thả người thì ngươi mau thả người, đừng có lèm bèm. Thành Thiên Lăng không phải do chúng ta quyết định thì chẳng lẽ lại để cho ngươi quyết định hay sao”.
Thế gia Tần Tử Lạc lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, một luồng khí thế từ từ đè xuống.
“Kiếm nô quả nhiên chính là kiếm nô, mới thắng thế một chút đã ngông cuồng như vậy”.
Nhân tài của Kim gia, Kim Lăng liếc mắt nhìn Lâm Nhất hờ hững nói.
Mấy nhân tài thế gia lần lượt mở miệng, không phân biệt trắng đen gì đã muốn bắt Lâm Nhất phải thả Dương Bằng Phi đi. Loại giọng điệu kia chẳng khác gì ra lệnh, như thể Lâm Nhất mà không nghe theo thì sẽ phải chịu vạn kiếp bất phục.
Nhưng bọn họ lại chưa từng nghĩ đến việc Dương Bằng Phi trước đó tích hết toàn lực với ý định một đòn giết chết Lâm Nhất. Cũng chưa từng nghĩ sẽ cho Lâm Nhất cơ hội để nhận sai.
Trên thực tế, trong lòng bọn họ gần như không hề để ý đến việc này, chỉ là muốn kích động Lâm Nhất mà thôi.
Theo như bọn họ thấy, Lâm Nhất mặc dù đánh bại Dương Bằng Phi nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Bọn họ tự vấn trong lòng cho rằng Lâm Nhất đã dùng hết các thủ đoạn của mình rồi, chỉ cần không khinh địch thì vẫn có thể nghiền nát được đối phương.
Nhất là Trần Hùng, thực lực của hắn ta mạnh nhất trong mấy người này vì vậy hắn ta đang vô cùng nóng lòng muốn thử sức.
Chỉ coi như ông trời ban tặng cho hắn ta một cơ hội tốt để dành được hảo cảm trước mặt Khinh Nhược U. Vốn hắn ta cho rằng, cơ hội này đã bị Dương Bằng Phi may mắn nhặt được trước, ai ngờ tên đó lại kém đến vậy.
Mất hết sĩ diện của thành Thiên Lăng không nói, còn quỳ ở trước mặt Lâm Nhất.
Nếu đã như vậy, thì hắn ta đành phải ra tay.
Ống tay áo dài của Trần Hùng vung lên, trầm giọng nói: “Ta cho ngươi cơ hội lần cuối cùng, người này, ngươi có thả hay không? Nếu như ngươi thả hắn ta ra thì việc ngày hôm nay, ta cùng lắm sẽ phế bỏ tu vi của ngươi. Nếu như không thả, ta sẽ cho ngươi biết, trên thế gian này còn có sự giày vò ti tiện hơn cả kiếm nô, khiến ngươi cả đời này chỉ có thể làm tôi tớ!”
“Nói thực cho ngươi biết, ta nếu như đã ra tay thì không có ý định để cho hắn ta đứng dậy”, Lâm Nhất đầy vẻ nghiền ngẫm cười nhìn về phía đối phương, lạnh giọng nói: “Cả đời làm tôi tớ? Ta chỉ sợ ngươi chẳng có cái bản lĩnh này”.
Lời vừa dứt, trong đôi mắt của Lâm Nhất bắn ra phong mang sắc bén, Táng Hoa Kiếm bên trong kiếm hạp trên lưng rung lên ong ong.
Tiên Thiên kiếm ý bên trong cơ thể vào lúc này đang điên cuồng tích lại. Chỉ chớp mắt, làn da giấu bên dưới lớp áo sam xanh bỗng nứt toác, có máu tươi thấm ra ngoài. Kiếm ý dạt dào không ngừng xao động bên trong cơ thể, tụ lại thành một đại dương mênh mông sóng nước.