Trên vị trí chỗ ngồi của Tử Nguyệt Động Thiên, Bắc Tuyết Sơn Trang, Thiên Yêu Các, các vị trưởng lão đều có vẻ vô cùng ngạc nhiên. Ai nấy đều đang trợn mắt nhìn Lâm Nhất mà vẻ mặt thì thay đổi liên tục, bọn họ không quan tâm đ ến cái chết của Sở Mộ Viêm.
Thậm chí Thất tú Thiên Lăng có chết sạch thì cũng chẳng sao, cái bọn họ chú ý tới là người thiếu niên trước mắt này, tiềm lực mà thiếu niên áo trắng bộc lộ ra đã vượt xa ngoài tầm dự đoán của bọn họ.
Uỳnh!
Bước chân của Lâm Nhất bỗng lảo đảo, cơn mệt mỏi vô biên ập đến từ khắp nơi trên cơ thể, khiến hắn choáng váng đầu óc, cơ thể rã rời.
Viu! Viu! Viu!
Hắn không thể làm chủ được bản thân, lảo đảo lui lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững, Lâm Nhất giãy giụa không muốn để mình ngã xuống. Nhục thân của hắn cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần cố gắng chống đỡ được lúc này thì khí huyết sẽ hồi phục lại với tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Hắn vỗ mạnh lên túi trữ vật, Lâm Nhất lấy ra hơn mười viên đan dược rồi nhét tất cả chúng vào trong miệng.
Thình thịch! Thình thịch!
Vào giây phút khi đan dược cho vào trong miệng, tim của Lâm Nhất bỗng nảy lên thình thịch, nhục thân có thể sánh ngang với man thú lập tức nuốt chửng hơn mười viên đan dược kia. Tiếp đó nhịp đập trái tim nảy lên như điên, hiệu lực mạnh mẽ của đan dược ngay tức khắc chuyển hoá thành khí huyết sục sôi.
Gương mặt trắng bệch cũng lập tức trở nên hồng hào, một luồng khí tức mạnh mẽ lại lần nữa dâng lên bên trong cơ thể hắn.
“Hắn muốn trốn!”
“Bao vây hắn lại, hôm nay tuyệt đối không thể tha cho tên kiếm nô này, ta muốn khiến hắn phải sống không bằng chết!”
Thấy Lâm Nhất lui về phía sau, tứ đại gia tộc của thành Thiên Lăng và cao thủ của Tiêu Vân Tông lập tức tỉnh táo lại, phẫn nộ không thôi.
Khắp người bọn họ phát tán ra sát ý kh ủng bố, người nào người nấy sắc mặt sa sầm trông vô cùng khó coi. Ánh mắt điên cuồng kia có thể sánh được với ánh mắt của loài dã thú, hận không thể nuốt sống Lâm Nhất.
Bảy đại Tân tú, đó chính là niềm kiêu hãnh của thành Thiên Lăng, nhất là Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc, đã thức tỉnh được cả ý chí Võ đạo.
Nhưng lại chẳng sót một ai, tất cả đều đã bị Lâm Nhất giết sạch, rõ là nhục nhã hết sức.
“Chư vị, đúng là coi trọng tại hạ quá”.
Khoé miệng Lâm Nhất khẽ nhếch lên nụ cười châm chọc, các đại thế lực của thành Thiên Lăng quả nhiên vô sỉ như xưa.
Ánh mắt của hắn lướt qua từng gương mặt cao thủ của các đại gia tộc, đột nhiên quát lên: “Chuyến này của Lâm Nhất là đến để giết người. Nhưng Lâm mỗ giết người quang minh lỗi lạc, trong tận đáy lòng không hề có một chút suy tính bẩn thỉu nào. Trên lôi đài vốn không hỏi đến sống chết, ta muốn hỏi các vị, mặt mũi đâu mà cùng xông lên vây giết mình ta”.
Ầm!