Ông lão áo trắng vẫn cười rất tươi, nhưng lời nói lại không cho phép người ta làm trái. Sau một lúc cân nhắc, ông ta nhìn lướt qua mọi người, cười nhẹ: “Các tiểu tử, đừng đứng ngây ra đó nữa, quy tắc của cuộc chiến hoa Huyền Âm lần này vẫn như cũ, tất cả đều dựa vào bản lĩnh”.
Nói xong, ông ta phất tay áo lên, trong hồ Huyền Âm dường như có trận pháp được kích hoạt.
Hồ nước tĩnh lặng u ám lập tức phát ra ánh sáng nhạt, từng giọt linh nhũ Huyền Âm liên tục nổi lên từ dưới đáy hồ như bong bóng.
Những lời của ông lão áo trắng lập tức dời sự chú ý của mọi người khỏi Lâm Nhất và Dương Hùng. Mặt đất đột nhiên rung chuyển, ngay sau đó có vô số bóng dáng lần lượt bay về phía hồ Huyền Âm.
Cả khu vực này dường như cũng trở nên sục sôi vì bị lây nhiễm bởi bầu không khí này.
Trên đài cao, tiền bối Đường Du và Du trưởng lão đều im lặng, vẻ mặt nghiêm túc. Dù sao kế hoạch của họ cũng khá táo bạo, nếu Lâm Nhất không thể vượt qua cửa ải Dương Hùng, kế hoạch đó coi như hoàn toàn thất bại giữa đường.
Khi vô số đệ tử thư viện xông về phía hồ nước, trên bờ cũng có một số người đứng yên, hờ hững nhìn theo.
Không nhiều cũng không ít, số lượng vừa đủ mười người, Mai Tử Viêm lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Nhất trong đám đông, nhếch môi cười lạnh.
Mọi thứ đều nằm trong dự liệu của hắn ta, cuối cùng Lâm Nhất vẫn xuất hiện, để xem lát nữa ngươi có còn kiêu ngạo như vậy được không.
Đan Huyền Âm của ta không dễ lấy vậy đâu!
Hắn ta liếc qua Mặc Linh, khuôn mặt xinh đẹp của đối phương lạnh lùng, nét mặt bình tĩnh khiến hắn ta hơi nhàm chán.
Làm bộ làm tịch, cứ chờ xem.
Đợi khi Lâm Nhất bị Dương Hùng sỉ nhục, mất hết mặt mũi, để xem Mặc Linh cô còn có thể bình tĩnh như vậy không!
Ầm ầm!
Khi từng bóng người lần lượt đáp xuống, hồ Huyền Âm tĩnh lặng u ám lập tức rung chuyển, sóng đánh tạo thành những cột nước, rất nhiều yêu thú sống dưới nước cũng lặng lẽ thức tỉnh.
Một nơi bảo địa như hồ Huyền Âm luôn ẩn chứa nguy hiểm, mọi người đều không bất ngờ với sự tồn tại của yêu thú.
Dòng người mênh mông và những con yêu thú thức tỉnh kia lập tức lao vào chém giết lẫn nhau. Tiếng thú dữ gầm rú cùng với chân nguyên cuồng bạo làm cho hồ nước tĩnh lặng này hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
“Hồ Huyền Âm này thật rộng lớn”.
Lâm Nhất đáp xuống mặt hồ, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Nhìn dòng người thoạt nhìn chen chúc vừa đáp xuống hồ nước lập tức trở nên vắng vẻ, nhưng cảnh tượng dòng người dài đằng đẵng này đồng loạt chạy về phía trung tâm hồ Huyền Âm vẫn khá ngoạn mục.
Mọi người đều biết hoa Huyền Âm sinh trưởng ở giữa hồ. Để được vạn người chú ý, không bị tụt lại phía sau thì chỉ có thể tiến thẳng về trước.
Lâm Nhất nở nụ cười, ánh mắt hưng phấn, cảnh tượng người người tranh lên trước này làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào.
“Đã đến lúc từ từ phát huy năng lực rồi”.