Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Sí Thần Nhân ở phía sau toả sáng rực rỡ, đôi cánh vàng óng dang ra che khuất cả bầu trời, mặt trời trong lòng bàn tay sinh ra Kim Ô. Khi năm ngón tay hắn siết lại, vô số hư ảnh Kim Ô liên tục bắn ra từ trong khe hở của nắm đấm kia.  

“Đi chết đi!”  

Trong mắt Lâm Nhất phun trào ánh mắt lạnh lẽo, sát ý ngập trời.  

Hắn muốn dùng một quyền đấm nát trái tim đối phương, hoàn toàn phá giải mối hoạ này trước khi đối phương tránh thoát.  

Bùm!  

Ánh sáng vàng nóng rực ngưng tụ thành một chùm ánh sáng đâm xuyên qua ngực đối thương. Uy lực của một quyền này quá khủng khiếp, khoảng cách lại gần như vậy, có thể nói rằng toàn bộ uy lực của ấn ký Thần Dương cổ xưa đều đánh vào người đối phương, không trượt phát nào.  

Ầm!  

Quyền mang chiếu xuyên qua cơ thể, hoá thành một chùm ánh sáng màu vàng óng ngưng kết trong hư không, ánh sáng rực rỡ tựa như ngọn lửa thần bốc cháy vĩnh hằng.  

Phụt!  

Vũ Hạo Thiên bị ma linh thao túng hộc máu, bị đánh bay ra thật xa.  

Trên ngực hắn ta có một lỗ thủng to bằng miệng bát, không có ma quang hộ thể, một quyền này đâm tận vào thịt vô cùng đau đớn. Hắn ta bị đâm xuyên người, lúc văng ngược ra sau, máu còn phụt ra điên cuồng.  

“Ơ?”  

Nhưng Lâm Nhất nhanh chóng nhận ra điều bất thường, một quyền này xuyên thủng qua da thịt, nhưng bộ xương của đối phương toả ma quang đen nhánh. Nó như lớp bình phong bảo vệ trái tim, thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng cuối cùng vẫn giữ được hơi thở cuối cùng giúp hắn ta không chết.   

“Vô Tướng Ma Quyết, Hồi Quang Chiếu Ảnh!”  

Ma linh điều khiển Vũ Hạo Thiên, hai tay kết ấn, ma quang trong cơ thể phóng thích khí tức cổ xưa cuồn cuộn. Hoa văn màu đen hiện lên trên ngực hắn ta, lực lượng Thần Văn do Lâm Nhất để lại trong cơ thể đối phương bị ma ấn đáng sợ hấp thu điên cuồng, sau đó nhanh chóng biến thành máu thịt cựa quậy không ngừng.  

Shh! Shh!  

Gần như trong nháy mắt, lỗ thủng trên ngực đã được máu thịt mới sinh ra lấp đầy. Khi chúng hợp thành với nhau, ma quang màu đen trên người Vũ Hạo Thiên phóng lên tận trời, làm cho vầng trăng ma trên bầu trời trở nên sáng vô cùng.  

“Đó là khí tức của ma nhân…”  

Con ngươi Lâm Nhất đột nhiên co rụt lại, hắn cảm nhận được khí tức ma nhân từ trên người đối phương, không phải Ma cương, mà là khí tức ma nhân thật sự.  

Nó rất giống với những con ma thi mà Tử Diên Kiếm Thánh trấn áp trong Thanh Dương giới, kể cả sau khi chết thì chúng vẫn có sức sống mạnh mẽ.  

“Vũ Hạo Thiên” trước mặt này cũng có một số đặc trưng tương tự, cơ thể đã sắp chết mà vẫn có thể phục hồi trong tích tắc.  

Có lẽ cách khôi phục nghịch thiên này sẽ để lại di chứng rất lớn, ngay cả thuốc thần cũng không thể chữa trị nhanh thế được. Đây là một cách khôi phục mang tính phá hoại, dù đối phương có hấp thu lực lượng Thần Văn cũng sẽ làm ảnh hưởng đến sức sống bản nguyên của Vũ Hạo Thiên.  

Xem ra trong cơ thể Vũ Hạo Thiên thật sự đang chứa một ma hồn, tàn hồn ma nhân.  

“Chậc chậc, ma nhân? Chúng ta là thần tộc Ô Thản, một sự tồn tại mà những sinh vật nhỏ bé như các ngươi không thể nào hiểu, có điều cơ thể ngươi thật hoàn mỹ, dấu ấn thần văn trong bảo cốt có lẽ là một bộ vương cốt”.   

Ma linh điều khiển Vũ Hạo Thiên nói, sâu trong mắt ông ta là huyết quang dày đặc, con ngươi như viên đá quý đỏ ngòm.  

Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, vẻ tham lam trên mặt không hề che giấu, đạt tới một mức độ cực kì khoa trương.  

Dưới vầng trăng ma, không gian vặn vẹo, chân nguyên dao động, dị tượng liên tục hiện ra.  

Những người đã tránh ra xa chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mơ hồ, không thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người.  

“Ông biết nhiều thật đấy”.  

Lâm Nhất lạnh lùng đáp, hắn phải diệt trừ đối phương cho bằng được, nếu không tai hoạ về sau sẽ không dứt.  

Ngay cả bí mật như bảo cốt Thương Long mà ông ta cũng có thể nhìn thấu, quả thật khiến người ta sởn cả gai ốc.  

“Hì hì, không nhiều bằng bí mật trên người ngươi. Nhưng dù sao ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ đi giao bảo bối thôi, cuối cùng cái gọi là cơ duyên và tạo hoá đều sẽ rơi vào tay ta”.  

Vũ Hạo Thiên cười to vài tiếng, vết thương trên người hắn ta đã khôi phục hoàn toàn, Ma uy đạt tới cảnh giới cao hơn nữa.  

Vầng trăng ma trên trời lại tiếp tục chuyển động.  

Ma quang bao trùm che khuất bầu trời, một vùng không gian lại bắt đầu vặn vẹo.  

“Lần này ta sẽ không cho ngươi cơ hội nữa”.  

Vũ Hạo Thiên nhe răng cười, để lộ ánh sáng lạnh làm cho người ta tê cả da đầu.  

Giết!  

Thân pháp cấp Đế Giả tìm được trong bảo điện truyền thừa lại được hắn thi triển lần nữa, hoá thành hư ảnh Thương Long bay lượn trên trời.  

Lâm Nhất khẽ nheo mắt, không hề e sợ.  

Trước đó hắn chỉ muốn làm cho đối phương chủ quan nên mới bị trúng chiêu, nếu so thân pháp thì hắn không sợ ông ta chút nào.  

Kim Ô Cửu Biến!  

Lâm Nhất dang hai tay ra, ánh sáng vàng toả ra từ trên người, hắn bay đi như một con Kim Ô, nhanh chóng lướt qua long ảnh kia. 

Ầm! Ầm! Ầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK