Sau khi hai người đáp xuống, mỗi người xuất kiếm giết hết tất cả yêu thú trên tường thành, cứu được các võ giả cảnh giới Huyền Võ đó.
“Mau đi giúp đỡ Trần đại ca”.
Những võ giả cảnh giới Huyền Võ được cứu không hề có vẻ nhẹ nhõm, mà vô cùng sốt sắng nói.
Còn cao thủ cảnh giới Tử Phủ chưa chết?
Lâm Nhất và Long Hạo đưa mắt nhìn nhau, bay nhanh như chớp, nháy mắt bóng dáng của hai người đã trở nên cực kỳ mơ hồ ở giữa không trung, vô cùng nhanh.
Ầm!
Một yêu thú cảnh giới Âm Dương tấn công về phía Lâm Nhất, Lâm Nhất tùy ý chém ra một kiếm, có tia chớp lóe lên. Đợi Táng Hoa chém xuống người yêu thú, lập tức tạo nên một vết thương nơi ngực nó, vết thương không ngừng lan rộng, cho đến khi con yêu thú bị xé ra làm đôi.
Mưa máu bay đầy trời, hai người một đường càn quét, mau chóng giết tới cửa thành.
Nơi đó có một võ giả trung niên cảnh giới Âm Dương, một cánh tay đã bị đứt mất, nhưng vẫn liều mạng ngăn chặn yêu thú Bán Bộ Thiên Phách vào thành.
Với thực lực của ông ta, nếu muốn chạy thoát có lẽ khá dễ dàng, nhưng chỉ cần ông ta chạy đi, hàng nghìn vạn người bình thường đều sẽ chết.
Trong mắt Lâm Nhất lướt qua vẻ dao động, thế giới này rốt cuộc cũng có võ giả sẵn lòng hi sinh tính mạng vì người xa lạ.
“Cũng may, chỉ là một con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách bình thường”.
Long Hạo quan sát con yêu thú đó, đó là một con ma khuyển dài mấy chục trượng, toàn thân mọc đầy gai xương, vô cùng dữ tợn. Ma khí trong hai mắt nó hầu như ngưng tụ thành ngọn lửa thực chất.
Mặc dù là yêu thú bình thường, nhưng dưới sự xâm nhiễm của ma khí, mạnh hơn bình thường rất nhiều.
Long Hạo đoán chừng, trận này không dễ đánh.
Ầm!
Trong lúc suy nghĩ đối sách, kiếm trong tay Lâm Nhất lại không do dự chém ra.
Lá rơi đầy trời tiếng như mưa, mây trăng trong nước đi vào kiếm!
Lâm Nhất bay lên không trung, tà áo xanh dao động theo gió, có tiếng lá rơi do kiếm ý diễn hóa thành rơi xào xạc, giống như mưa trút xuống. Khi tiếng lá rơi lớn đến cực hạn, Lâm Nhất ở trên không trung tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Hình như không phải hắn đạp trên hư không, mà là một hồ nước. Nước hồ vọt lên đầy trời, lộ ra một vầng trăng trong nước.
Vù!
Ánh trăng giữa trời, mưa tạt bốn phương, một kiếm của Lâm Nhất chém vào ma khuyển đầy gai xương đó. Ngay lập tức có mấy chục gai xương bị chém gãy, trên người ma khuyển máu chảy đầm đìa, gào lên một tiếng bị đánh bay ra xa.
“Lùi sang một bên trước đi”.
Lâm Nhất đáp xuống bên cạnh người đàn ông trung niên, nhìn chằm chằm ma khuyển rơi xuống đất, lên tiếng.
“Lâm công tử, ma khuyển đó không dễ đối phó, nó…”
Người đàn ông trung niên mệt đến mức thở hổn hển, nhưng thực sự quá lo lắng cho Lâm Nhất, vừa thở vừa nói.
Ầm!