“Thiên Lôi Phá, hình như trong Kinh Lôi kiếm pháp thật sự không có chiêu thức này”.
“Chắc chắn không có, Lăng Tiêu Kiếm Các có không ít người tu luyện Kinh Lôi kiếm pháp, nhưng chưa từng có ai thi triển Thiên Lôi Phá!”
Sau khi thở dài, rất nhiều người kinh ngạc, không thể tin được nhìn Bạch Lê Hiên.
Uy lực của nhát kiếm vừa rồi đã làm cho Tả Vân sau yêu ma hoá có thể so sánh với cảnh giới Tử Phủ lập tức bị thương, nhanh đến mức khiến người ta không thể thấy rõ.
Chẳng lẽ chiêu thức này do Bạch Lê Hiên tự nghĩ ra ư?
Tự nghĩ ra võ kỹ?
Lâm Nhất trầm tư suy nghĩ, trong Kinh Lôi kiếm pháp thực sự không có sát chiêu nào tên là Thiên Lôi Phá.
Không còn gì để nghi ngờ, nhát kiếm như tia điện xé toạc bầu trời, xuyên thủng tầng mây này quả thật do Bạch Lê Hiên tự nghĩ ra.
Nếu Bạch Lê Hiên có được Thánh thể đã đủ khiến người ta e dè, vậy nếu hắn ta còn có thể tự nghĩ ra võ kỹ thì rốt cuộc sẽ mạnh cỡ nào?
Trên quảng trường Long Môn, vô số ánh mắt đổ dồn vào Bạch Lê Hiên, trông mọi người đều rất kinh hãi.
“Trận đấu thứ chín, Lâm Nhất của Lăng Tiêu Kiếm Các đấu với công tử Dạ của Vân Tiêu Kiếm Các!”
Bên cạnh ngai vàng Tử Thanh, công chúa Phượng Hoa nhìn hai người, nhẹ giọng thông báo.
Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng của nàng ta quanh quẩn khắp quảng trường Long Môn, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Quảng trường Long Môn vừa yên tĩnh được một lúc lại trở nên xôn xao.
“Cuối cùng cũng tới”.
“Lâm Nhất đấu với công tử Dạ, trong vòng đấu tiểu tổ Lâm Nhất đã giết sư đệ của hắn ta nên hắn ta hận Lâm Nhất thấu xương, không biết Lâm Nhất có cơ hội sống sót hay không”.
“Trước mắt thì cao thủ đẳng cấp cao thủ căn bản đều là đối thủ áp đảo và rất mạnh. Trừ phi Lâm Nhất bỏ quyền thi đấu từ đầu trận đấu, nếu không hắn chắc chắn sẽ chết!”
“Thật thú vị, để xem hắn sẽ lựa chọn thế nào, lẽ ra hắn không nên tới Long Môn tranh tài. Có thể lọt vào ba mươi hai hạng đầu, hắn đủ để kiêu ngạo rồi, dù bỏ quyền cũng không mất mặt”.
Trong lòng mọi người đều mong chờ, vừa xem xong một trận đấu gay cấn lại diễn ra thêm một trận gay cấn khác.
Vèo!
Hai bóng người bay tới, vững vàng đáp xuống chiến đài.
Những lời bàn tán ở xung quanh khó tránh khỏi lọt vào tai, hắn không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn đối phương.
Công tử Dạ mặc bộ đồ đen, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất như một con yêu thú đang nhìn con mồi của mình.
Sát khí và sự thù hận trong mắt hắn ta không hề che giấu, ánh mắt cực kì sắc bén và đáng sợ.
“Ba ngày trước, ta đã nói tốt nhất là ngươi đừng gặp ta, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi. Nếu như ngươi thức thời thì bây giờ nhận thua với trọng tài đi, một khi trận đấu bắt đầu, không ai có thể cứu ngươi đâu!”