Hắn ta đã cạn kiệt chân nguyên lại miễn cưỡng vận chuyển Huyền Dương Quyết, trên mặt hiện ra hoa văn Hỏa Diễm đáng sợ, trông rất dữ tợn.
Lâm Nhất nhíu mày, nhìn ra tình trạng đối phương không ổn, dường như có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, hắn đành lướt người tránh đi.
“Ha ha, sợ rồi à? Chỉ một kẻ Kiếm Nô như ngươi có tài cán gì mà tranh hạng nhất với ta!”
Tần Vũ như phát điên, không ngừng tấn công, bao nhiêu chưởng mang ngút trời kèm theo ngọn lửa cuồn cuộn đánh tới.
Vù vù vù!
Chưởng mang mạnh mẽ bùng nổ tiếng vang lớn giữa trời, dư âm đáng sợ lan ra bốn phía.
Mọi người kinh ngạc, đại hoàng tử điên thật rồi sao?
Kết quả đã định, chẳng lẽ cảm thấy mình quấy rối như vậy thì có thể thay đổi kết quả của Long Môn tranh tài hay sao?
Ngây thơ quá nhỉ?
Nhìn chưởng mang của đối phương càng lúc càng hung hãn, Lâm Nhất không thể không ra tay, chặn chưởng mang của hắn ta.
Đối phó với kẻ liều mạng phản công thế này, nếu đánh trúng mình thì e rằng bị thương cũng không nhẹ.
Lâm Nhất còn chưa ngu ngốc đến mức để mặc hắn ta tấn công mình.
“Dừng tay!”
Đúng lúc đó, người áo đen bên cạnh ngai vàng Tử Thanh không đợi Tần vương lên tiếng, đột ngột quát lên.
Lâm Nhất hơi sửng sốt, do dự một lúc rồi dừng động tác.
Ầm!
Nhưng hắn vừa dừng tay, chưởng mang của Tần Vũ đã đánh mạnh lên ngực hắn.
Phụt!
Chân nguyên Huyền Dương của đối phương chui vào cơ thể, càn quét thiêu đốt kinh mạch và lục phủ ngũ tạng, khóe miệng Lâm Nhất tràn máu.
“Ha ha, trận đấu này vẫn chưa kết thúc, không ai có thể phán định ta thua! Ta là hoàng tử của Đại Tần, quán quân chỉ có thể thuộc về ta!”
Nhìn Lâm Nhất bị một chưởng của mình đánh lui, thần sắc trong đáy mắt Tần Vũ càng trở nên điên cuồng.
Nghĩ cũng không nghĩ, lại tung thêm một chưởng nữa về phía Lâm Nhất.
Con giun xéo lắm cũng quằn, đã thế không cần phải nhịn nữa!
Tần Vũ này thực sự cho là mình sợ hắn ta sao?
“Muốn chết!”
Đáy mắt Lâm Nhất loé lên hàn mang, trong lúc vận chuyển Tử Diên Kiếm Quyết, hắn vung tay tung ra một chưởng đón đầu.
Phụt!
Lúc hai bàn tay chạm nhau, Tần Vũ lập tức ói ra một ngụm máu tươi, sau đó bị một chưởng này đánh văng ra ngoài, trông hắn ta yếu ớt như thể không thể chịu nổi một đòn.
Hồng hộc!
Nhưng Tần Vũ vừa mới chạm đất liền có một bóng người phá không lao đến, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất: “Lão phu, bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao?”
Hắc y nhân kia là người vẫn luôn đứng phía sau Tần Vũ, hỗ trợ cho hắn ta.