Trong tích tắc, roi Tử Diễm Lôi Hoàng quất ba roi vào kiếm trận Thiết Huyết còn chưa hình thành hoàn toàn này.
Phụt!
Trong lúc nhất thời, vô số người trầy da tróc vảy, bị quất bay ra xa, tiếng kêu rên vang lên không ngừng.
“Ngươi muốn chết sao!”
Ông lão áo đen nhìn thấy đệ tử của mình thê thảm như vậy, cuối cùng không nhịn được nữa, nổi giận xông về phía Lâm Nhất.
Dù có liều mạng bị quất một roi, ông ta cũng phải khiến Lâm Nhất trả giá đắt.
Muộn rồi!
Lâm Nhất cười khẩy, tay phải cầm roi Tử Diễm Lôi Hoàng đột nhiên nhấc lên cao, con yêu mãng lôi điện trong tay hoá thành tia điện bao quanh để bảo vệ thiếu niên.
Bùm!
Tia kiếm quang dài một trăm trượng chói mắt xé rách hư không, chém vào người yêu mãng lôi điện với khí thế sắc bén. Một tiếng nổ lớn vang lên trên không trung, ánh chớp lập loè, Lâm Nhất bị đánh văng ra xa nghìn mét.
Ánh chớp tan biến, roi Tử Diễm Lôi Hoàng trong tay Lâm Nhất hiện nguyên hình, ánh chớp lập loè, không ngừng phát ra tiếng roẹt roẹt.
Trong lúc mơ hồ, roi Tử Diễm Lôi Hoàng dường như đã phá bỏ phong ấn nào đó, rung lên không ngừng.
Nó sắp phá giải phong ấn rồi ư?
Lâm Nhất mừng rỡ trong lòng, roi Tử Diễm Lôi Hoàng đã từng là binh khí mạnh hơn cả bảo khí, chỉ là tạm thời bị phong ấn thành bảo khí phẩm cấp thượng phẩm. Bây giờ xem ra, mấu chốt để phá giải phong ấn có thể là sử dụng trình độ lôi đình và sự tăng trưởng khí lực của bản thân.
Nếu có đủ khí lực, khi thi triển hết sức lực sẽ có thể phá giải phong ấn kia.
Vừa nghĩ tới đây, Lâm Nhất lau máu trên khoé miệng, cười hài hước nhìn đối phương: “Bán Bộ Thiên Phách quả nhiên rất mạnh”.
Hắn khen như vậy, ông lão áo đen nghe lại cảm thấy rất chói tai, tức giận đến mức mặt sắp đen như đáy nồi.
“Không biết sống chết!”
Ông lão áo đen sầm mặt, chém một nhát kiếm làm gió cát bay đầy trời, kiếm ý mạnh mẽ xé rách cả lôi vân trên trời. Kiếm quang tạo thành tấm lưới kiếm huyết sắc giăng kín bầu trời, bao trùm về phía Lâm Nhất.
“Đến đúng lúc lắm!”
Thương Long Cửu Biến, biến thứ ba!