Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Nhất bị dịch chuyển ra ngoài nghe thấy giọng nói quen thuộc của Mặc Linh liền ngẩng đầu qua nhìn. Bóng hắn loé lên, gần như chỉ vài nhịp hô hấp đã đáp xuống vị trí của thư viện Thiên Phủ.  

Mặc Linh nhìn về phía Lâm Nhất nói: “Vẫn ổn chứ?”  

“Không sao, vết thương đã khỏi rồi”.  

Lâm Nhất nhìn sang Cơ Vô Dạ, sau đó bình tĩnh nói. Cuộc chiến cùng với đối phương vô cùng nguy hiểm, bị thương cũng không nhẹ, nhưng may là trước khi rời khỏi đó đã hồi phục lại khá nhiều rồi.  

“Cơ Vô Dạ kia thực sự đã bị ngươi đánh bại sao? Tần An và Bùi Nhạc liên thủ cũng phải thua dưới kiếm của ngươi sao?”  

Trưởng lão và những người khác của thư viện Thiên Phủ mặc dù có thể tận mắt nhìn thấy hình ảnh đảo ngược của bầu trời sao kia, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy có chút không chân thực, cảm giác nó quá mộng ảo.  

“Ngoài ta ra, có lẽ cũng không còn người khác đâu nhỉ”.  

Lâm Nhất mỉm cười khẽ đáp.  

“Thật à!”  

Những người khác bỗng hít sâu một hơi, bộ dáng vẫn cực kỳ rúng động.  

“Kỳ thực đã phải đoán được từ trước, bên ngoài mộ cổ Tinh quân, Lâm huynh đệ dám giao đấu với Cơ Vô Dạ thì ít nhiều vẫn có chút thực lực”, Chương Viễn ở bên cạnh khẽ cười nói.  

Trong lòng trưởng lão của thư viện Thiên Phủ cũng cảm thấy vô cùng phức tạp, Lâm Nhất này sau khi thăng cấp cảnh giới Dương Huyền thì thực lực bộc phát ra quả thực kinh người. Vốn biết Lâm Nhất rất mạnh, nhưng chưa từng nghĩ tới, Lâm Nhất lại có thể mạnh đến mức này, vượt xa so với tưởng tượng của bọn họ.  

“Lâm Nhất! Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ là do ngươi giết sao?”  

Đúng vào lúc này, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng, ẩn chứa sát ý cực lớn truyền đến.  

Mấy người ngẩng đầu lên nhìn, lại là đám người của lầu Huyết Vũ hùng hổ bước đến, khí thế hung hãn, bộ dạng huy động toàn quân đến để hỏi tội.  

Cả một hàng người hung hăng tiến đến, đi đầu là ba ông lão áo đỏ vẻ mặt u ám đều có tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành.  

Nhất là ông lão mở miệng nói chuyện kia, chính là đại trưởng lão nội môn của lầu Huyết Vũ, có thực lực đáng sợ nhất.  

Bản thân kiếm ý của Lâm Nhất đã cực kỳ mạnh mẽ nên khi đối diện với khí thế áp bức của ba người này thì cũng chẳng hề có chút dao động nào. Chỉ nhướn mày lên, đại khái đánh giá một lượt, trong môn của đối phương có kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách nhưng lại chưa có hành động, rõ ràng là đang để ý đến thân phận của mình và cũng kiêng dè tiền bối Đường Du.  

Còn có người của phủ Tam Tuyệt, dường như bọn họ cũng không muốn tham dự vào việc này nên không đi cùng lầu Huyết Vũ đến đây.  

“Tiểu tử, hỏi ngươi đó? Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ ta có phải là ngươi giết không?”, đại trưởng lão của lầu Huyết Vũ kia thấy Lâm Nhất chẳng thèm để ý đến ông ta thì sắc mặt không khỏi sa sầm, lại lạnh lùng hỏi.  

Trong giọng nói bao hàm Chân nguyên, tiếng quát này nếu như ai đó có tu vi hơi yếu một chút thì sẽ lập tức ói máu nội thương ngay tại chỗ.  

Tiếng quát phẫn nộ này cũng cực kỳ vang dội, nên đã thu hút nhiều sự chú ý của người khác.  

Có kiếm ý trên người, Lâm Nhất chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên ong ong, nhưng không hề bị thương nên vẻ mặt của hắn vẫn như thường, hờ hững nói: “Lầu Huyết Vũ vốn dĩ không phải đang truy nã ta sao? Ta có giết người hay không thì cũng có liên quan gì đâu”.  

“Lão phu hỏi ngươi, ngươi hãy trả lời cho đúng, không cần nói nhảm. Lãnh Hạo Vũ rốt cuộc có phải là bị ngươi giết không!”  

“Hà tất phải nhiều lời với hắn, trước khi vào mộ cổ Tinh quân có nhiều người từng nhìn thấy chuyện này rồi, hắn có muốn nguỵ biện thì cũng chẳng thể nói gì được”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK