“Hì hì, cược gì cũng có hết, tất nhiên nổi bật nhất vẫn là dự đoán về Long Môn tranh tài. Vụ cá cược hấp dẫn nhất hiện giờ là ai có thể trở thành vị công tử mới khi công tử Lưu Thương đã rút lui. Trong đó, Bạch Lê Hiên, Tư Tuyết Y và Tả Vân là ba người đứng đầu, thậm chí còn có người rảnh rỗi lập bảng Tân Tú dành cho những nhân tài nổi bật này”.
Nghe Lý Vô Ưu kể lại, Lâm Nhất nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ đám người này thật sự cho rằng công tử không thể giành chiến thắng?
“Đại ca, huynh đứng ngây ra đó làm gì vậy? Chẳng lẽ huynh không tò mò tại sao mình chưa xuất hiện trên bảng Tân Tú hả?”
Lý Vô Ưu cười bí ẩn.
Lâm Nhất suy nghĩ, ba người đầu bảng Tân Tú là Bạch Lê Hiên, Tư Tuyết Y và Tả Vân. Hắn không bất ngờ gì với hai người trước, nhưng Tả Vân xếp hạng thứ ba e rằng không ổn cho lắm.
Với thực lực hắn thể hiện trong hôn lễ sóng gió của đại hoàng tử, ít nhất phải lọt vào ba hạng đầu mới đúng.
“Đừng lấp lửng, mau nói đi”.
“Được thôi. Vụ cược do Vạn Bảo Các dàn xếp. Họ tạo vụ cược riêng cho huynh, hiện tại số tiền cược đã vượt xa các vụ cược khác”.
Lý Vô Ưu tạm dừng, sau đó nói tiếp: “Họ cược huynh khi nào sẽ xuất hiện trong Long Môn tranh tài”.
“Có người khẳng định là không, huynh đã cắt một sợi huyền mạch, tu vi trì trệ, còn đắc tội đại hoàng tử nữa, nếu xuất hiện trong Long Môn tranh tài nhất định sẽ bị Tần Vũ đánh chết. Cũng có người bảo huynh dám rút kiếm trong hôn lễ của đại hoàng tử, sao có thể là hạng người ham sống sợ chết. Tóm lại là bây giờ vẫn chưa thể phân thắng bại, cực kỳ náo nhiệt”.
Lâm Nhất khó hiểu.
Không ngờ đến cả việc hắn có tham gia Long Môn tranh tài hay không cũng có thể đánh cược.
Nhưng trước khi hắn ra khỏi Mai trang, việc tham gia Long Môn tranh tài quả thật chưa thể chắc chắn.
Chỉ cần chưa chắc chắn là có thể đánh cược, cộng thêm hôn lễ sóng gió của đại hoàng tử, trong khoảng thời gian ngắn khó mà bình lặng.
Là nhân vật chính trong cuộc sóng gió này, dù cho trốn ở Kiếm Các thì Lâm Nhất cũng khó tránh khỏi việc bị người ta bàn tán.
Với sức nóng như thế chắc chắn sẽ có trợ giúp cho vụ cá cược này.
“Đại ca, nói nhỏ cho ta biết đi, huynh có tham gia Long Môn tranh tài không?”
Lý Vô Ưu cười hì hì, nháy mắt với Lâm Nhất nhưng hắn không để ý tới.
“Huynh không nói ta cũng có thể đoán được, dù sao ta cũng đã cược rồi, lúc đó nhất định phải kiếm một món hời. Không bàn việc này nữa, vừa rồi ta toàn nói những chuyện ở Đế Đô, Lăng Tiêu Kiếm Các cũng có khá nhiều chuyện đấy”.
“Chuyện gì thế?”
“Thứ nhất đương nhiên là trưởng công chúa giá lâm, công chúa Phượng Hoa đã ở lại Lạc Già Sơn ba ngày, vẫn chưa đi đâu”.
Nghe vậy, Lâm Nhất chợt dừng bước.
Hắn rất bất ngờ khi biết công chúa Phượng Hoa đến Lăng Tiêu Kiếm Các, còn ở lại Lạc Già Sơn ba ngày.
Trước ngày tiệc công chúa Quỳnh Đài diễn ra, Hân Nghiên đã nói cô có quen biết với công chúa, bây giờ xem ra điều đó là thật.
Có lẽ không chỉ đơn giản là quen biết.