Vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng, đáp trả gay gắt.
“Các hạ là người nào, vì sao tự ý xông lên chiến đài?”
Trọng tài đứng cách đó không xa nhíu mày hỏi.
“Lão phu, chấp sự Huyền Dương Điện, Kỷ Vân! Tần Vũ là đệ tử của sư thúc ta, ta lo lắng cho an nguy của hắn ta, chẳng lẽ không được lên đài à?”
Hắc y nhận mặt lạnh lùng, hung dữ trợn mắt nhìn trọng tài.
Chấp sự Huyền Dương Điện!
Lời vừa dứt, bên dưới chiến đài bỗng ồ lên kinh hãi.
Huyền Dương Diện, đó là Tông môn được xưng là bá chủ ở cả cổ vực Nam Hoa này. Sức mạnh khủng khiếp của Tông môn này vượt quá sức tưởng tượng của mọi người trong Đế Quốc Đại Tần.
Đừng nói là chấp sự, cho dù chỉ là một đệ tử nho nhỏ xuất hiện thì trong cả Đế Quốc Đại Tần cũng chẳng có người nào dám dây vào.
“Huyền Dương Điện… chẳng trách đại hoàng tử lại dám ngang ngược như vậy, có Huyền Dương Điện chống lưng cho hắn ta, quả thực là có tư cách để giở trò vô lại như vậy”.
“Đúng đó, sợ là hắn ta cố tình phát điên đánh chết Lâm Nhất thì cũng chẳng phải chịu chút trách nhiệm nào đâu”.
“Lâm Nhất cướp đi vị trí hạng nhất trong tay Tần Vũ, e là đã bị Huyền Dương Điện phán cho tội chết rồi”.
“Trước kia chỉ nghe nói thế lực sau lưng Tần Vũ chính là Huyền Dương Điện, nay xem ra lời đồn quả thật không sai”.
Khi biết được thân phận của hắc y nhân, tất cả mọi người có mặt ở đây đều giật mình sửng sốt, vẻ mặt của người bên Lăng Tiêu Kiếm Các cũng biến sắc.
Viu!
Bóng dáng Lạc Phong trưởng lão loé lên, đi đầu nhảy xuống đống đổ nát chặn trước người Lâm Nhất, lạnh lùng nhìn về phía Kỷ Vân.
Những đệ tử và trưởng lão khác cũng mặc kệ tất cả nhao nhao nhảy xuống bao vây xung quanh bảo vệ Lâm Nhất ở giữa.
“Các hạ, cho dù có là chấp sự của Huyền Dương Điện thì việc trách móc đệ tử của Kiếm Các ta như vậy cũng quá vô lễ rồi”.
Vẻ mặt Lạc Phong nghiêm nghị, trầm giọng nói, đồng thời cẩn thận nhìn về một phía khác.
“Phụ thân, con khó chịu quá…”.
Bỗng nhiên, ai cũng không ngờ Tần Vũ bị Lâm Nhất đánh cho một chưởng bay ra ngoài, nay gương mặt bỗng lộ ra biểu cảm vô cùng đau đớn.
Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn qua đều giật mình kinh hãi.
Chỉ thấy trên mặt Tần Vũ xuất hiện đường vân hình ngọn lửa, da mặt rỉ máu trông vô cùng dữ tợn.
“Không!”
Tần vương vẫn luôn yên lặng bỗng mặt biến sắc, cơ thể loé lên sau đó đáp tới bên cạnh Tần Vũ.
Nhưng vừa mới định đến gần, như không hề báo trước, cơ thể Tần Vũ đột ngột bốc cháy hừng hực, trước ánh mắt của bao người, hắn ta thét lên những âm thanh thảm thiết, Tần vương và chấp sự của Huyền Dương Điện kia có lòng muốn cứu nhưng đã không còn kịp nữa.
Chỉ chớp mắt, Tần Vũ đã bị thiêu cháy thành một đám tro tàn.
Cái này…
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều bàng hoàng thẫn thờ.
Tần Vũ chết rồi.