Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y phục màu xanh của Lâm Nhất đã nhuốm máu, hắn bị thương không nhẹ, nhưng một câu tràn đầy khí phách lại khiến mọi người thay đổi sắc mặt. Chiến ý của hắn không hề bị ảnh hưởng một chút nào bởi thương thế trên người.  

Nam Cung Vãn Ngọc nhíu mày, hít sâu một hơi rồi thấp giọng nói: “Thật sự thì ta rất hiếm gặp được người có khí phách như các hạ, nếu tiếp tục chiến đấu, dựa vào ưu thế thân thể, chưa hẳn ta có thể thương tổn được ngươi. Nếu ngươi có thể tiếp được một kiếm này, ta cũng lười phải giằng co tiếp”.  

“Mộng đoạn thương tâm kiều, kinh hồng đến theo ảnh, đây mới chân chính là vô hạ, hoàn mỹ vô hạ!”  

Hắn ta đọc nhấn nhá từng chữ một, đặc biệt là hai chữ “chân chính”, Nam Cung Vãn Ngọc nhấn mạnh, hiển nhiên, hắn ta muốn cường điệu rằng một kiếm này hoàn toàn không giống với kiếm mà Lâm Nhất đã chứng kiến trước đây.  

Kiếm này vô hạ, hoàn mỹ vô hạ!  

Dứt lời, tay phải của Nam Cung Vãn Ngọc siết chặt chuôi kiếm, khí tức lạnh lẽo mà trong trẻo trên người hắn ta lại lần nữa bộc phát.  

Kiếm uy của hắn ta vốn đã khủng bố sánh ngang Thiên Phách, giờ khắc này, lại một lần nữa cô đọng. Kiếm thế toàn thân hắn ta tựa như một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, trở nên hoàn mỹ vô khuyết.  

Khoảnh khắc chân nguyên cuồn cuộn rót vào thân kiếm, tầng mây vô biên vô tận bao phủ toàn bộ đài Thăng Long bắt đầu xao động. Kiếm còn chưa chém ra mà một vùng trời đất đã trở nên u ám.  

Giữa khoảng không u tối vô cùng, chỉ có Phi Tuyết, chuôi kiếm trên tay Nam Cung Vãn Ngọc, phát ra hào quang sáng chói.  

Ầm!  

Một luồng khí thế đáng sợ, đội trời đạp đất, điên cuồng cô đọng vào thân kiếm, kiếm quang âm u mà sắc lạnh hệt như một con rồng hung tợn chiếm lĩnh trời đất. Cùng lúc đó, biển mây trên cao cuộn trào dữ dội, khiến lòng người hoảng sợ, dường như chỉ cần với tay là có thể chạm vào.  

Vèo!  

Khí tức lạnh buốt tỏa ra từ thân kiếm, hơi lạnh kinh người khiến mọi người đang tập trung vào trận đấu không khỏi rùng mình một cái.  

Viêm Long Tử híp mắt, vẻ mặt dữ tợn mà hưng phấn, có một chút môn đạo trong kiếm này mà ngay cả hắn ta cũng không cách nào nhìn thấy được. Việc này khiến hắn ta cảm thấy rất phấn khích, cứ như một khắc sau, Lâm Nhất sẽ chết dưới thân kiếm, thân thể chia năm xẻ bảy.  

Lâm Nhất không dám có hành động nóng vội, đối phương dồn hết sức đánh một trận, trong tình huống áp lực cực lớn như thế này, thật ra, đối phương cũng đang chờ đợi sơ hở của hắn.  

Đã vậy, một khi tùy tiện ra tay, tự cho rằng có thể đánh gãy kiếm chiêu của đối thủ, trái lại chính là rơi vào cái bẫy do hắn ta giăng ra, ngươi tìm không thấy sơ hở của hắn ta, trong khi bản thân lại toàn là sơ hở, chỉ cần bước lên một bước, e rằng sẽ chết rất thảm.  

“Vô Hạ!”  

Bất chợt Nam Cung Vãn Ngọc quát to một tiếng, rốt cuộc, một kiếm khủng bố này cũng bổ ra.  

Tiếng nổ kinh thiên động địa, tầng mây che khuất bầu trời đột ngột bị đánh tan, một kiếm vô cùng kinh diễm này đã xé toạc biển mây, phát ra hào quang chói mắt, dùng phương thức hoàn mỹ vô hạ bổ thẳng xuống.  

Xoạt!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK