Ông lão áo xám á khẩu, không biết nên nói gì, cái tên Phong Vô Hận này đúng là cổ quái, cố chấp đến mức ăn sâu vào xương tủy.
“Tuy nhiên, trước tiên ta phải lấy được Huyền Lôi Châu, có được viên châu này, dù hai lão ma kia liên thủ thì ta cũng có thể dễ dàng đè bẹp. Đại sư Cổ Nham, với bản lĩnh về linh văn của ông ở quận Kỳ Liêm, không đến nỗi không có cách giúp ta thành công chứ?”
Ánh mắt Phong Vô Hận lóe lên tia sắc bén, lạnh lùng nói.
“Yên tâm. Bang Huyết Lanh mời Phó đại sư, năm đó, người này bị thư viện Thanh Lộc đuổi đi đấy, cũng chỉ là tên có tiếng không có miếng mà thôi. Còn Tam Ưng Bảo thì có một tiểu nha đầu… xem như có chút bản lĩnh. Bọn họ sao có thể so với ta!”
Hóa ra ông lão này cũng là một người có tiếng tăm, đó chính là Cổ đại sư, người có bản lĩnh về linh văn mạnh nhất trong quận Kỳ Liêm.
…
Đáy động.
Hai nhóm người không hề hay biết những gì xảy ra bên trên, bọn họ đang tạm thời nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Chuyến đi vừa rồi đã tạo thành thương vong nghiêm trọng, sắc mặt Huyết Lang và Lãnh bảo chủ đều cực kỳ khó coi. Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ có thể đi đến cùng, không thể quay về được nữa.
“Phía trước có một cái động phủ!”
Không bao lâu sau, võ giả cảnh giới Dương Huyền viên mãn đảm nhiệm vai trò thám tử của bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo đồng thời quay về.
Mọi người vô cùng mừng rỡ, không kìm được đứng bật dậy.
“Đi!”
Dưới sự dẫn đường của hai thám tử, mọi người cùng tiến về phía trước và dừng lại trước một cái cửa động u ám.
Cửa đá trước mặt đóng chặt để lộ sự hấp dẫn vô tận.
Đợi sau khi khoảng cách chỉ còn hơn mười mét, từ ánh sáng mờ nhạt xuyên qua khe hở trên cửa đá, mọi người còn nhìn thấy hai bức tượng đá thật lớn.
Bức tượng cao khoảng nửa mét, đó là hai con mãnh hổ đứng bằng bốn chân, trông rất khí phách và oai hùng.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, hai bức tượng mãnh hổ này có vẻ trắng ngần, bóng loáng như ngọc.
“Bức tượng đá này?”
Lâm Nhất mơ hồ nhìn qua, cảm thấy bức tượng hơi kì quái nhưng không dám xác định.
Ánh mắt của những người khác lướt qua bức tượng, vừa nhìn thấy bốn chữ cổ trên cửa hang động thì không thể dời đi được nữa.
“Kho báu Lôi Vân!”
Lãnh bảo chủ mừng rỡ, nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó lấy tay vỗ vào đầu con mãnh hổ bên trái, vô cùng phấn khởi.
Ầm ầm!
Khi tay ông ta chạm vào bức tượng, mặt đất lập tức rung chuyển kịch liệt. Trong lúc mơ hồ có tiếng hổ gầm vang lên, dai dẳng không dứt, chấn động điếc cả tai. Hang động dưới lòng đất này như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, kết hợp với tiếng hổ gầm kia khiến mọi người hoảng sợ.