Gần như chỉ trong giây lát, sáu mươi tám loại Linh văn nhất phẩm đã được vẽ lên tờ giấy.
Những đường Linh văn đan xen và chồng chất lên nhau, mô hình của Hoả Mạn Sơn Hà Đồ xuất hiện trước mặt mọi người.
Hiện trường lập tức vang lên những tiếng thốt kinh ngạc. Quá nhanh, dễ dàng như thế khiến người ta không thể tin được.
Lạ thật...
Khi mọi người đang kinh ngạc, Lâm Nhất nhíu mày, cảm thấy bức Hoả Mạn Sơn Hà Đồ này như còn thiếu sót gì đó.
Không phải nói trình độ của Mặc Linh không cao, mà là bản thân bức Hoả Mạn Sơn Hà Đồ này còn thiếu một chút linh vận.
Điều này khiến Lâm Nhất luôn theo đuổi sự hoàn hảo cảm thấy cực kì khó chịu.
Nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra rốt cuộc chỗ thiếu sót đó nằm ở đâu.
Nửa khắc sau, một bức Hoả Mạn Sơn Hà Đồ hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt mọi người.
Ánh lửa sáng rực loá mắt, hoả diễm mênh mông như một con mãnh thú thượng cổ dữ tợn làm cho người ta quên cả sợ hãi.
Nếu nhìn kĩ lại sẽ phát hiện hoả diễm nặng nề dường như có thể hoá thành nước sông đổ xuống cuồn cuộn bất cứ lúc nào.
“Trình độ Linh văn của Mặc Linh đã tiến bộ rất nhiều”.
“Đây hẳn là giới hạn của Hoả Mạn Sơn Hà Đồ, cho dù người tạo ra bức tranh này sống lại thì e rằng cũng không vẽ được bức tranh mạnh hơn nó”.
“Không hổ là yêu nghiệt nắm giữ Thần thông”.
Trong điện Túc Vân, không ít trưởng lão đứng bên ngoài quan sát đều tươi cười, thầm gật đầu.
Bút Linh văn nhẹ nhàng đảo một vòng, Mặc Linh nhìn Hoả Mạn Sơn Hà Đồ trước mặt mình, hài lòng cười.
Nhưng khi xoay người lại, vẻ mặt nàng ta lại trở nên lạnh lùng như mọi khi.
Mặc Linh phất tay cuộn bức tranh mới này lại, sau đó nhìn lướt qua đám người ngồi trên bồ đoàn ở phía dưới: “Trước đó ta đã thông báo, sau khi giảng xong sẽ chọn ngẫu nhiên vài người để kiểm tra. Có ai tự nguyện xung phong không? Người kém nhất sẽ bị phạt, người giỏi nhất đương nhiên cũng sẽ được thưởng. Phần thưởng chính là bức Hoả Mạn Sơn Hà Đồ mới vẽ trong tay ta”.
Nàng ta vừa dứt lời, hiện trường lập tức reo hò, ánh mắt nhiều người trở nên vô cùng nóng bỏng.
Bức Linh đồ do chính tay Mặc Linh sư tỷ vẽ.
Chưa kể đến bản thân bức Linh đồ này có giá trị bao nhiêu, chỉ tính giá trị của bốn chữ Mặc Linh sư tỷ đã đủ khiến người ta điên cuồng.
“Cổ mỗ bất tài, sẵn sàng thử một lần”.
Cổ Đằng đứng lên, nhìn Mặc Linh với vẻ mặt nhiệt tình, trầm giọng nói: “Xin sư tỷ cho ta cơ hội này”.
Mặc Linh gật đầu: “Nghe nói ngươi sắp tham gia khảo hạch trở thành đệ tử nòng cốt, vừa khéo ta sẽ nhân cơ hội này khảo hạch một lần”.
“Tại hạ nhất định sẽ không làm Mặc Linh sư tỷ thất vọng”.
Nghe vậy, Cổ Đằng lập tức mừng rỡ, vẻ mặt vô cùng háo hức. Cơ hội này khó có được, phải thể hiện thật tốt.