Trên chiến đài vương giả, trọng tài liếc mắt nhìn hai người sau đó lui xuống.
Cả quảng trường Long Môn bỗng nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Nhất trên chiến đài.
Hình thức địa ngục đã nghìn năm chưa được khởi động, vậy mà bây giờ lại bỗng nhiên xuất hiện trong khoá Long Môn tranh tài lần này.
Mà người khởi động nó còn là Lâm Nhất, một người mà ngay cả chính bản thân hắn cũng có rất nhiều tranh luận.
“Quá điên rồ… dùng hình thức đánh luân phiên để lấy một địch bốn, thực sự nắm chút phần thắng nào sao? Danh hiệu công tử Táng Hoa đã định là sẽ thất truyền rồi”.
“Ha ha, tuổi trẻ ngông cuồng, ai cũng từng trải qua. Nhưng lựa chọn hình thức địa ngục thì không phải là ngông cuồng của tuổi trẻ nữa rồi, mà là vô tri”.
“Nếu như hắn thất bại ngay trận đầu thì mới thú vị, ha ha”.
“Khó nói, cuộc chiến vừa rồi Tư Tuyết Y và Bạch Lê Hiên đều ngang tài ngang sức, gần như chỉ kém một chút xíu, thực lực của bọn họ mạnh hơn công tử Nham Tâm kia rất nhiều”.
Không có ai tin rằng Lâm Nhất sẽ chiến thắng, có rất nhiều người thậm chí còn cảm thấy Lâm Nhất chẳng thể chiến thắng được cả Tư Tuyết Y.
“Mặc dù ta rất bội phục dũng khí của ngươi, nhưng hôm nay ta đã liên tiếp thua hai trận rồi, thực sự không muốn phải thua thêm nữa. Cho nên, cuộc chiến này ta sẽ dốc hết toàn lực, không cho ngươi có chút cơ hội nào đâu”.
Vẻ mặt Tư Tuyết Y đầy nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía đối phương.
Đối mặt với Tần Vũ, hắn ta chủ động nhận thua, cuộc chiến với Bạch Lê Hiên khiến hắn đánh mất vị trí hạng ba. Mặc dù thua tâm phục khẩu phục nhưng đối với tính cách kiêu ngạo của hắn mà nói quả thực là xỉ nhục.
Nếu như lại thua bởi Lâm Nhất nữa thì chẳng khác nào là nỗi nhục ngàn đời.
Ánh mắt hướng về phía Lâm Nhất, kiếm thế trên người ào ạt tuôn ra, đáy mắt sáng lấp lánh giống như một thanh kiếm sắc bén đâm qua.
“Tư Tuyết Y quả thực không muốn thua nữa rồi, trận chiến này rất có thể hắn ta sẽ tế ra võ hồn”, rất nhiều người thầm nghĩ trong lòng, trận chiến này mà thua nữa thì đúng mà mất sạch cả thể diện rồi.
Viu!
Không đợi quá lâu, giây phút khi kiếm thế vọt lên đến đỉnh phong, Tư Tuyết Y tay nắm quạt giấy, luồng kiếm mang trắng muốt như tuyết từ trên trời giáng xuống, chém về phía Lâm Nhất.
Sắc mặt Lâm Nhất không hề thay đổi, âm thầm thi triển Thất Huyền Bộ, kiếm này lướt qua người hắn.
Kình phong quét lên người hắn, Lâm Nhất lại ung dung bước thêm một bước.
“Hừ!”
Tư Tuyết Y hừ một tiếng, chiếc quạt trong tay mở ra, đuổi theo sát Lâm Nhất, gương mặt hắn ta lạnh lẽo như băng.
Cổ tay của hắn không ngừng xoay chuyển, chiếc quạt hết đóng lại mở, kiếm quang bập bềnh lên xuống, bài thơ viết trên mặt chiếc quạt như có ánh sáng đang loé lên, tạo ra một dòng sông kiếm mang tung hoành giao nhau.
Dòng sông xao động, sóng lớn dồn dập, kiếm mang có ở khắp mọi nơi.
Thất Huyền Bộ đã nhập Hoá cảnh bị Lâm Nhất thúc đẩy lên đến mức giới hạn, Kim Ô Ấn bung ra từng đạo tàn ảnh.
Thực thực giả giả, giả giả thực thực, tàn ảnh nhiều đến mức không đếm xuể, sau khi bị kiếm quang đánh tan lại sinh ra cái mới.
“Vén mây thấy trăng!”