Tuy nó vẫn rất mạnh, nhất là khi phun lửa khiến người ta vô cùng e dè, nhưng suy cho cùng vẫn quá già. Mọi người hợp lực với nhau, chỉ sau nửa canh giờ, khí thế và uy áp trên người Thần Hỏa Ô giảm nhanh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thời gian hai nén nhang nữa trôi qua, Thần Hỏa Ô chỉ còn một chút hơi sức, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Đã đến lúc giết nó!
Ánh mắt Lâm Nhất chợt loé, hiện trường cũng có rất nhiều người có cùng suy nghĩ với hắn, họ đều đang quan sát và đề phòng lẫn nhau.
“Các vị vất vả rồi, yêu đan của con Thần Hỏa Ô này, ta sẽ không khách sáo nữa!”
Nhưng lúc này bỗng nhiên có một tiếng cười vang lên, một khí tức mạnh mẽ từ phía chân trời bay vụt tới. Lâm Nhất quay đầu lại nhìn, con ngươi co rụt lại, người đến rõ ràng là Thạch Huyên, người đã khiến hắn chịu nhiều đau khổ trong biển lửa tinh thần!
Thạch Huyên đột nhiên xuất hiện khiến mọi người giật mình, hoàn toàn không ngờ tới.
Nhưng những người vây giết Thần Hỏa Ô đã bỏ ra nhiều công sức, đặc biệt là mấy tên nhân tài kiệt xuất đứng đầu, họ đã trả giá rất lớn. Khi Thần Hỏa Ô sắp chết lại có một kẻ đột nhiên xuất hiện muốn hớt tay trên, dù cho đối phương là người nắm giữ Kim Diệu Chi Linh thì họ cũng bất mãn trong lòng.
“Cản hắn ta lại!”
Lúc này lập tức có người ra tay, bay lên xoay người lại định ngăn cản Thạch Huyên.
Ba người ra tay đều có thực lực không tầm thường, cả ba đều có tu vi cảnh giới Thiên Phách tầng bốn đại thành, nếu so với đám người Liễu Mộ mà Lâm Nhất đã giết lúc trước thì mạnh hơn rất nhiều.
“Con mèo con chó mà cũng dám làm càn, tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Thạch Huyên nhếch môi cười khẩy, áo bào rộng thùng thình không gió mà bay, một uy áp cực mạnh bộc phát trên người hắn ta. Uy áp đó như có thực thể hoá thành một con ma sư hai cánh khổng lồ sau lưng hắn ta, có thể nhìn thấy loáng thoáng chữ “Vương” trên giữa hai đầu mày con ma sư đó.
Điều này làm cho khí thế của hắn ta ẩn chứa uy áp vương giả sắc bén và bá đạo, ngay lập tức khiến ba người đang lao tới trở nên cứng đờ.
Họ như bị mắc kẹt dưới vũng bùn, không những tay chân khó cử động mà máu và chân nguyên trong cơ thể cũng như bị giam cầm.
“Cút đi!”
Ma sư gầm thét, Thạch Huyên tung một chưởng, cả ba người đều hộc máu văng ra xa.
“Đi chết đi!”
Một chưởng đánh bay ba người, Thạch Huyên nghênh ngang xông vào đám đông, quyền mang phun trào khiến mấy người chặn đường hắn ta không kịp né bị chia năm xẻ bảy.
Rắc rắc rắc!
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, máu bắn tung toé, Thạch Huyên như một vị ma thần, những người khác sợ đến mức biến sắc, lập tức lùi ra xa, không dám tới gần.
Lâm Nhất lặng lẽ lùi sang một bên, không vội vã ra tay. Ngoại trừ Thạch Huyên, hắn còn phát hiện ra một hơi thở mạnh mẽ khác, rất có thể sẽ là đồng minh của đối phương.
Hừ!