Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tốt nhất là đừng đổi ý, nếu không sẽ đồng nghĩa với việc ta bị mất uy tín. Chắc ngươi cũng hiểu hậu quả của việc này. Còn về phần thưởng của các công tử khác trong Long Môn tranh tài, ba ngày sau sẽ được đưa đến trước mặt các vị. Long Môn tranh tài lần này chính thức hạ màn, công tử Phi Vũ bỏ mạng ngoài ý muốn, vị trí sẽ bỏ trống, không bổ sung thêm”.  

Giọng nói của Thánh sứ lạnh lùng, còn mang theo ý uy hiếp, khiến nét mặt Tần vương vô cùng khó coi.  

Đồng thời cũng khiến những người khác cảm thấy hơi tiếc nuối.  

Vốn tưởng rằng cái chết của Tần Vũ sẽ để trống một chỗ, ai ngờ lại bị bỏ đi luôn.  

Trong ba năm sau đó, Đại Tần đế quốc sẽ chỉ còn danh hiệu Thất công tử thôi.  

Sau khi Thánh sứ nói xong, nét mặt Tần vương vô cùng u ám, ông ta còn không thèm nói tuyên ngôn kết thúc đã dẫn người đi luôn.  

Rõ ràng là ông ta không thể chấp nhận kết quả này.  

Điều ông ta muốn nhìn thấy nhất ở Long môn tranh tài là Tần Vũ đứng trên vị trí đầu bảng, nhìn hắn ta toả sáng trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.  

Nhưng bây giờ, chẳng những Tần Vũ không giành được vị trí đầu bảng mà còn chết trước mặt ông ta.  

Cơn giận trong lòng ông ta không thể nào miêu tả bằng lời được.  

Càng khó chịu hơn là cơn tức này bị Thánh sứ đè nén lại, không thể nào trút ra ngoài, còn bảo ông ta phải chính miệng thề, tự vả vào mặt mình, phán những người được cho là phản bội năm đó đều vô tội.  

Lúc ông ta đi ngang qua công chúa Phượng Hoa, Phượng Hoa vẫn nhìn thẳng về phía trước, không nhìn ông ta.  

Tần vương hơi sửng sốt, sau đó cười khổ: “Con đúng là giống hệt mẹ con, cuối cùng vẫn không chịu tha thứ cho ta…”  

Nhưng nụ cười này khiến khuôn mặt không giận mà uy của ông ta trông già đi rất nhiều tuổi.  

Mọi người nhìn bóng lưng Tần vương rời đi, trông có vẻ cực kỳ cô đơn.  

Tất cả người của Hỗn Nguyên Tông, Huyền Thiên Tông và Vân Tiêu Kiếm Các đều không ở lại lâu, gần như lập tức đi xa ngay sau khi Tần vương rời đi.  

Nhưng trước khi đi những người này đều nhìn chằm chằm Lâm Nhất một lúc.  

Ánh mắt bọn họ rất phức tạp, có lẽ trước khi tranh tài diễn ra bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ thiếu niên Kiếm Các này sẽ là người đứng đầu bảng.  

Người có quan hệ khá thân thiết với Lâm Nhất đều tiến lên nói mấy câu, thậm chí là kích động ôm lấy hắn.  

Mọi người nghĩ đến trận chiến cuối cùng của hắn, phải nói là vô cùng chấn động, lội ngược dòng một cách vô cùng mạnh mẽ, cũng không biết có bao nhiêu người đứng nhìn rồi bật khóc.  

Lâm Nhất nhìn những người chúc mừng và tỏ vẻ hâm mộ vây kín xung quanh, nét mặt hắn lại hết sức bình tĩnh, thấy mấy cao thủ Thiên Phách, sâu trong lòng hắn cực kỳ rung động.  

Sức mạnh không thể ngăn cản, coi trời bằng vung đó thật sự để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.  

Nếu hắn không nhìn lầm, trong những đệ tử của Hoa Vân Hư, thiên phú của Tần Vũ chỉ đứng hạng thứ năm mà thôi.  

Ít nhất những người trẻ tuổi bên cạnh Tần Vũ có thiên phú đáng sợ hơn hắn ta nhiều. Tuổi còn trẻ, chỉ mới mười tám mười chín đã đạt tới cảnh giới biết bao nhiêu người ở Đại Tần có nằm mơ cũng không đạt được.  

“Chúc mừng công tử Táng Hoa đã giành được vị trí đầu bảng, sau này có thời gian chúng ta lại gặp mặt”.  

Tư Tuyết Y dẫn người của Ma Nguyệt Sơn Trang đến chúc mừng.  

Hắn ta thua trong tay Lâm Nhất, nhưng cũng suy nghĩ khá thoáng, không oán than gì nhiều. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK