“Dương Hùng thật ngu xuẩn, nhưng dùng loại người này để làm quân cờ thì không thể thích hợp hơn nữa”.
Mai Tử Viêm cười nhếch môi, thản nhiên nói, vẻ tự đắc thoáng qua trong mắt.
Hiển nhiên hắn ta rất có cảm giác thành tựu khi dễ dàng thao túng được loại người này.
Với tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn đỉnh phong, có thể đột phá Dương Huyền bất cứ lúc nào của Dương Hùng, khi đối đầu với Lâm Nhất sẽ không có việc gì ngoài ý muốn.
Dù có việc ngoài ý muốn cũng đủ để lưỡng bại câu thương với Lâm Nhất, cuộc chiến hoa Huyền Âm không chỉ có một mình Dương Hùng.
Sự kiện này được tổ chức ba tháng một lần.
Lần này tất cả đệ tử ưu tú của thư viện Thiên Phủ đều sẽ tập trung lại, có không ít cao thủ ẩn mình trong số các đệ tử nòng cốt.
Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.
Đến lúc đó, một người ngoài như tiểu tử này lưỡng bại câu thương với Dương Hùng, sau đó sẽ có người đẩy hắn rơi xuống nước.
Hơn nữa chuyện hắn phá nhà tù Hoả Ngục đã lan truyền khắp nơi, có lẽ rất nhiều người đang chờ cơ hội đánh hắn để thành danh.
Có ai không muốn giẫm lên một nhân vật làm mưa làm gió như thế để rạng danh tên tuổi của mình?
Dù thế nào đi nữa, chỉ cần Lâm Nhất dám xuất hiện đều sẽ không có kết cục tốt, hắn chắc chắn sẽ mất hết thanh danh và thể diện.
Mai Tử Viêm vô cùng tự tin, cười lạnh lùng: “Đấu với ta à? Cứ chờ xem!”
...
Trong Linh Mộc phong, Lâm Nhất đi tới Tụ Linh trận trong sân của mình, một luồng linh khí nồng đậm phả vào mặt.
Hắn bình tĩnh bước về phía chiếc bồ đoàn đặt ở chính giữa trận pháp, khoanh chân ngồi xuống.
Hầu như ngày nào hắn cũng sử dụng Tụ Linh trận này, nhưng sâu trong lòng vẫn vô cùng chấn động. Linh khí dồi dào ở bốn phía như có thực thể, hắn ngồi trong đó cứ như gánh trên vai một ngọn núi để tu luyện.
Nếu như trong Lăng Tiêu Kiếm Các có thể có bảo địa như thế thì có lẽ hắn đã thăng cấp lên cảnh giới Dương Huyền từ lâu.
Đừng nói là Dương Hùng, ngay cả Mai Tử Viêm dám càn rỡ trước mặt hắn thì chỉ cần một chưởng cũng đủ để trấn áp.
Nhưng bây giờ chỉ một mình Dương Hùng ỷ vào ưu thế về cảnh giới đã dám đe doạ hắn.
Trên mặt Lâm Nhất không có biểu cảm gì, nhưng sâu trong lòng lại cực kì không phục. Át chủ bài chung quy cũng chỉ là át chủ bài, không thể sử dụng tuỳ tiện, có thể dùng chân nguyên đấu với đối phương, thậm chí trấn áp đối thủ, đó mới điều quan trọng nhất.
Nếu không khi nhìn thấy một người thi triển kiếm trận Tử Diên, người ngoài gặp sát chiêu này nhiều cũng sẽ có phòng bị, không thể phát huy uy lực vốn có của nó.
Lâm Nhất không vội vàng thôi động Tụ Linh trận mà lấy bốn bình ngọc ra đặt trước mặt, trong bình tất nhiên là đan Huyền Âm.
“Để thử xem rốt cuộc đan Huyền Âm này có diệu dụng gì”.
Lâm Nhất nhếch môi cười, hắn đương nhiên phải sử dụng món quà mà Mai Tử Viêm tặng.