Bạch Nhạc thở hổn hển, có thể thấy hắn ta tiêu hao cũng không phải không lớn.
“Là một nhân tài mới nổi, có thể buộc ta phải sử dụng đến ba vũ khí bí mật đã đủ để ngươi kiêu ngạo rồi, chết đi!”
Dứt lời, cơ thể Bạch Nhạc nhoáng lên, đánh một chưởng lên nhũ băng.
Nhũ băng bay lùi lại, lập tức nổ tung. Lâm Nhất hiện thân, chiến giáp trên người đã rách tả tơi, khóe miệng tràn máu, sắc mặt trắng nhợt.
Chưa chết.
Bạch Nhạc nhíu mày, trong dự liệu của hắn ta, lẽ ra đối phương phải vỡ tan thành vô số mảnh vụn cùng với nhũ băng mới đúng.
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt lóe lên, ma diễm trên người hắn ta lại tập trung lần nữa, bay vọt về phía Lâm Nhất.
Hắn ta định bồi thêm một chưởng, khiến Lâm Nhất chết triệt để, mặt mày dữ tợn nói: “Xác thịt của ngươi đúng là rắc rối, đã sắp đuổi kịp dã nhân của Bách Thú Môn rồi. Nhưng... ta đã từng nói, một khi ngươi thất bại, ta sẽ không cho ngươi cơ hội bóp nát ngọc giản”.
“Ta còn chưa dùng kiếm, ngươi lấy đâu ra lòng tin cho rằng mình đã thắng?”
Dứt lời, ánh mắt Lâm Nhất bỗng thay đổi, trở nên sắc bén tùy ý, trở nên mạnh mẽ vô cùng.
Trái tim hướng kiếm, can đảm tiến lên!
Lúc hộp kiếm mở ra, Lâm Nhất vẫy tay, năm ngón nắm lấy kiếm Táng Hoa vừa bay ra. Thân kiếm tỏa ra ánh sáng, ở trước mặt hắn giống như một dòng nước thu chậm rãi chảy qua.
Nhưng trong mắt Bạch Nhạc, đó không phải nước thu dịu dàng, mà là ánh trăng như lửa, sáng chói rực rỡ.
Thủy Nguyệt kiếm pháp, Ánh Sáng Hạo Nguyệt!
Bạch Nhạc hoàn toàn không kịp thoát ra, bay vọt về phía Lâm Nhất, thế là bị Ánh Sáng Hạo Nguyệt đánh trúng.
Dưới kiếm thế mênh mông, ma diễm trên người hắn ta giống như gặp phải cơn mưa lớn nhất thế gian, bị gột rửa một cách sạch sẽ, không còn sót lại chút gì.
Phụt!
Sau khi rơi xuống đất, Bạch Nhạc lùi lại mấy bước, mỗi một bước lùi đều phun ra máu, thê thảm không nỡ nhìn.
“Ta có một kiếm, Sương Hàn Vạn Lý, mời các hạ chỉ giáo!”
Kiếm khí trên người tung hoành, Lâm Nhất vung tay, hơi lạnh theo kiếm thế mênh mông đóng băng mọi thứ trong tầm mắt.
Gậy ông đập lưng ông!
Nhưng kiếm của Lâm Nhất còn nhanh hơn, lạnh hơn, ác hơn.
Như gió, như gió của đêm thu, như gió của đêm thu lá rơi hiu quạnh điêu tàn.
Như tuyết, như tuyết của đông lạnh, như tuyết của đông lạnh quạnh quẽ đóng băng mọi vật.
Rắc!
Bạch Nhạc dùng tu vi thâm hậu của hắn ta làm tan rã băng lạnh phủ đầy người, nhưng băng vừa tan, kiếm của Lâm Nhất đã đâm tới.