Người lao đi theo kiếm, hóa thành một luồng sáng bạc, phút chốc đã đến trước mặt La Thâm.
“Đến hay lắm!”, sâu trong mắt La Thâm tràn đầy sát ý, hắn nhếch miệng cười.
Roẹt!
Nhưng nụ cười còn chưa trọn vẹn thì hắn ta bỗng thấy máu tươi bắn tung tóe. Kiếm Táng Hoa như một làn thu thủy xẹt qua, cắt đứt cánh tay hắn ta.
Không ai nhìn thấy rõ Lâm Nhất đã xuất kiếm như thế nào, mọi người chỉ biết cánh tay vốn đang nắm chặt thanh cự kiếm của La Thâm bỗng chốc bay ra ngoài hệt như một luồng sáng bạc.
Đau đớn dữ dội khiến hắn ta thét lên một tiếng thảm thiết, tuy nhiên, tên này cũng là một kẻ tàn nhẫn, mắt hắn ta lóe lên tia hung ác, cánh tay trái còn sót lại lập tức duỗi về phía cự kiếm với tốc độ tia chớp.
Cạch…!
Nhưng kiếm của Lâm Nhất không cho hắn ta cơ hội nắm lấy chuôi kiếm. Một luồng kiếm quang vô tình chém bay tay trái của La Thâm.
Roẹt…!
Lâm Nhất xoay người, ngay khoảnh khắc đó, một luồng kiếm quang màu bạc xoay tròn hệt như một dải lụa, rồi sau đó, thân kiếm như làn thu thủy giơ lên cao. Sau lưng hắn, một cái đầu người với đôi mắt trợn trừng đang dần bay lên không.
Xoạt!
Cái đầu đang bay kia khiến mấy vạn người có mặt tại đây biến sắc, bầu không khí tĩnh lặng như chết bao trùm hết thảy.
Bởi vì bọn họ rất quen với cái đầu người kia, phải nói là quen đến mức không thể nào quen hơn. Tuy nhiên, giờ khắc này, tất cả đều cảm thấy vô cùng lạ lẫm, đến nỗi chỉ biết há to mồm mà nhìn, không biết nói sao cho phải.
Nói quen đương nhiên là vì chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra. Nói lạ là vì cảnh thượng này thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Thực lực của La Thâm kh ủng bố đến mức nào? Một thanh cự kiếm cực kỳ nổi bật kia đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng mọi người.
Mạnh như Mục Tuyết, một nhân tài kiệt xuất của Thiên Kiếm Tông, mà còn phải bại thê thảm dưới kiếm của hắn ta.
Thậm chí suýt nữa đã mất mạng. Nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn của đối phương vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, dường như chỉ mới một khắc trước thôi…
Vậy mà bây giờ, hắn ta đã chết.
Chết trong tay thiếu niên áo xanh tên Lâm Nhất kia. Hắn dùng một kiếm chém tay phải, một kiếm chém tay trái, một kiếm chém đầu.
Ba kiếm, chỉ với ba kiếm, chẳng khác nào cắt dưa cải, cứ thế lấy mạng La Thâm.
Nhưng càng khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc hơn chính là thiếu niên có sắc mặt bình thản và lạnh lùng kia đã sớm quay sang một hướng khác, hoàn toàn không để tâm đ ến việc La Thâm đã đầu thân chia lìa.
Hắn lao thẳng về phía ba người Tào Hưu, người giữa không trung, sát ý ngập trời. Sát ý hừng hực như lửa, ẩn chưa sự hung tàn. Ánh mắt hắn cũng bắt đầu lóe lên tia hung ác. Còn ba người đối diện, khi nhìn thấy cái đầu bị chém bay sau lưng Lâm Nhất, bọn họ có cảm giác như rơi vào hầm băng, dường như có ai đó cầm búa gõ mạnh vào tim.