Lạc Du thầm cười mỉa mai, tiểu tử này cũng khá khí phách, nhưng ta cũng muốn xem thử ngươi sẽ lấy ra số tiền ba mươi vạn linh ngọc bằng cách nào.
Lâm Nhất coi như đã hiểu, người này nghi ngờ hắn không có nhiều linh ngọc như vậy.
“Linh ngọc tam phẩm sao? Ta không có nhiều lắm...”
Vẻ mặt của người trung niên Lạc Du trên bục lập tức chuyển sang lạnh lùng, mấy luồng sát ý trên quảng trường đồng loạt khoá chặt Lâm Nhất, chỉ đợi hắn nói tiếp.
“Nhưng linh ngọc tứ phẩm thì ta có một ít”.
Lâm Nhất mỉm cười, ung dung nói tiếp, sau đó vỗ nhẹ vào túi trữ vật.
Soạt!
Rất nhiều linh ngọc tứ phẩm lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Nhất, chất thành đống như gò núi nhỏ, không nhiều không ít, vừa đủ ba nghìn một trăm viên.
Trong cổ mộ Tinh Quân ở Biển Trăng Khô, ngoại trừ thu hoạch được một viên Thiên Tinh Châu, Lâm Nhất còn lấy được mười vạn viên Tinh Châu. Thiên Tinh Châu chính là linh ngọc thất phẩm, còn Tinh Châu bình thường đều là linh ngọc tứ phẩm.
Một viên linh ngọc tứ phẩm tương đương với một trăm viên linh ngọc tam phẩm, hơn nữa có rất ít người đồng ý đổi.
Ở cổ vực Nam Hoa, ngay cả những thế lực cấp bậc bá chủ kia cũng chỉ có đệ tử nòng cốt mới có tư cách nhận linh ngọc tứ phẩm, khá ít ỏi.
Khi ba nghìn một trăm viên linh ngọc tứ phẩm này xuất hiện, những tiếng thốt kinh ngạc lập tức vang lên, mọi người đều khẽ biến sắc nhìn về phía Lâm Nhất.
Vù!
Lạc Du nhanh chóng tới gần, trên mặt là nụ cười xán lạn, hoàn toàn không còn lạnh nhạt như vừa rồi. Ông ta vung tay lên cất số linh ngọc tứ phẩm này, bộ dạng như thể sợ người khác cướp mất.
“Hì hì, vừa rồi tiểu hữu nhìn lầm rồi. Đây, mười viên Ngũ Nhuệ Lôi Tinh cực phẩm này tạm thời sẽ là của ngươi”.
Lạc Du tươi cười đưa hộp đựng Ngũ Nhuệ Lôi Tinh qua với điệu bộ y hệt một người thương nhân.
Lâm Nhất cũng không khách sáo, cất chiếc hộp vào túi trữ vật.
“Vật này đã phá cấm, còn ai muốn tranh không?”
Lạc Du lướt mắt nhìn quanh hỏi, ánh mắt lướt qua các đình đài.
Ông ta khá chắc chắn sẽ có người có hứng thú với Ngũ Nhuệ Lôi Tinh, chắc chắn sẽ không để Lâm Nhất dễ dàng lấy đi.
“Để ta”.
Vù!
Trên quảng trường vang lên tiếng xé gió chói tai, một bóng người bỗng dưng đáp xuống, xuất hiện ở phía trước Lâm Nhất.
Bóng người đó cầm một thanh trường thương, trông cũng chỉ hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú bất phàm, bừng bừng khí thế anh hùng, triển lộ hết sự sắc bén. Tu vi người đó đã đạt đến cảnh giới Dương Huyền viên mãn, mơ hồ có thể phá cánh cửa của cảnh giới Âm Dương bất cứ lúc nào, khí tức toàn thân ngưng luyện như núi, dồi dào mạnh mẽ.