"Nói gì thì cái xác kia cũng là do ta phát hiện trước, nếu muốn nói rời đi thì cũng phải là các ngươi mới đúng".
Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, đừng nói hắn tới trước, dù không phải hắn thì Lâm Nhất cũng chưa chắc sẽ đi.
Trong cơ thể cái xác kia rất có thể sẽ có Thần Đan, kia chính là bảo vật hơn hẳn Thiên Tinh Châu. Nó là tinh túy của đại năng Thần Đan, giống với xá lợi tử trong Phật Môn. Quả thật là vô cùng thích hợp để hắn đột phá lên Thiên Phách nhị trọng thiên.
Sát khí trong mắt Từ Khuyết lập tức bùng nổ, lạnh lùng nói: "Lâm Nhất, ngươi đừng được nước làm tới. Đừng tưởng rằng ngươi thật sự có tư cách chống lại Thiên Phách tứ trọng thiên. Trước đó trên quảng trường Thánh Đàn, nếu không có người ngoài nhúng tay vào thì ngươi đã sớm chết trong tay Liễu Mộ rồi. Sự khủng bố của Thiên Phách tứ trọng thiên không phải là điều mà ngươi có thể tưởng tượng được đâu!"
Hắn ta vừa nói, sát khí trên người càng trở nên mãnh liệt. Lâm Nhất lại chẳng coi nó ra cái đinh gì.
Nếu Liễu Mộ không sơ suất, không đoán được đối phương có võ học tạo hóa thì đã chẳng bị thương. Huống chi, Liễu Mộ còn có con bài chưa lật. Nếu không có người chưởng quản ngũ đại Tinh Diệu Chi Linh nhúng tay vào thì một Lâm Nhất đã để lộ thực lực sớm hay muộn gì cũng chỉ có con đường chết.
Điều khiến hắn ta kiêng kỵ thật sự chính là con ma sủng kia, con mèo rồng kia quá quỷ dị, đạo binh nào cũng có thể dùng một cách linh hoạt.
Đặc biệt là lúc nó lấy ra ma côn Thiên Khôi đã hoàn toàn áp chế Mặc Diễm, sau đó còn trêu chọc số lớn anh tài kiệt xuất của hai giới vực lớn, quả thật càng khiến hắn ta kinh ngạc không thôi.
Trước mắt, ma sủng của hắn không ở bên cạnh, chỉ dựa vào một mình Lâm Nhất thì hắn ta quả thật chẳng để ý lắm.
Chỉ cần có sự chuẩn bị trước đối với võ học Tạo Hóa kia và đỡ được thì trong mắt hắn ta đối phương cũng chỉ là một tên rác rưởi, có thể tùy tiền nắn bóp mà thôi.
Xoạt!
Cùng lúc đó, những người khác của giới vực Ma Sa cũng im lặng tản ra và tỏa ra sát khí lạnh lẽo khiếp người.
"Lâm Nhất, ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Lập tức, biến mất khỏi trước mặt ta ngay!"
Mặt mày Từ Khuyết tràn ngập lạnh lẽo, chân nguyên trong người không ngừng quay cuồng, bốn khí hải lớn cũng lặng lẽ khởi động. Nếu không phải cái xác kia có chút kỳ lạ, chưa biết chừng lát nữa sẽ gặp phải rắc rối, khiến hắn ta không muốn làm to chuyện thì đã sớm không còn kiên nhẫn rồi.
Song, sự kiên nhẫn của hắn ta cũng là có hạn.
Nếu đối phương không đồng ý thì cũng đừng trách hắn ta ác độc.
Lâm Nhất cũng lười nói nhảm với tên kia, nụ cười trên mặt chợt tắt, ánh mắt lạnh lẽo như băng, trực tiếp đáp lại bằng một chữ.
"Cút!"
Cút!
Ngay khi câu nói không chút nể nang gì kia phát ra từ trong miệng Lâm Nhất thì sắc mặt Từ Khuyết gần như lập tức đen như đít nồi.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, lạnh lùng nói: "Rác rưởi giới vực cấp
thấp, nể mặt còn không biết điều, ra tay, làm thịt hắn!"