Trong phòng bao, Sở Thiên Hạo chỉ thoáng ngẩn người, sau đó trong mắt lóe ra tia sáng, hắn ta trầm giọng nói: "Ra tay!"
Rầm!
Lập tức có hai thân ảnh đập thủng lỗ ở phòng bao, sau đó đánh về phía đang để thánh binh.
Sở Thiên Hạo cũng chẳng phải hạng người lương thiện gì, nế lại thánh binh của mình, thì còn lâu hắn ta mới chịu tốn một số tiền lớn đi đấu
giá.
'Tên mập trung niên vốn còn bình tĩnh thì giờ lập tức trở nên bối rối, đánh chết ông ta cũng không nghĩ ra tại sao thánh binh niêm phong rồi vẫn bay ra.
"Bảo vệ thánh binh! Ai dám lộn xộn, giết không cần hỏi!" Sau khi tỉnh táo lại, ông ta lập tức gào lên, uy áp bàng bạc điên cuồng quét qua. Đồng thời ông ta cũng tự mình ra tay, bay nhanh về phía thánh binh, nhưng
ông ta vừa di chuyển thì lập tức bị người khác quấn lấy trong bóng tối.
Toàn bộ Thiên Tinh Các loạn cào cào, những thị vệ lúc trước đi giết Lâm Nhất bây giờ lần lượt quay đầu bay về phía thánh binh.
Âm! ầm! ầm! Tinh Nguyên xao động, kiếm quang lóe ra, tia lửa văng khắp nơi. Thậm chí có người còn tung ra cả võ học cấp thánh linh, ý đồ trấn áp kẻ khác, sau đó đoạt
lấy thánh binh rồi bỏ chạy.
Thiên Tinh Các rộng rãi lộng lẫy, hùng vĩ cũng trở nên lắc lư lung lay dưới cục diện hỗn loạn này.
Trong tình cảnh hỗn loạn này, linh trận trùng trùng điệp điệp, thoáng có chút không chịu nổi.
"Ai ra tay với ta vậy?"
"Muốn chết à!"
"Tên khốn kia, không muốn sống nữa à?"
Tới đây tham gia đấu giá phần lớn đều là tà tu, tính tình cực kỳ nóng nảy, một lời không hợp là đánh nhau luôn, chắc chắn sẽ thêm dầu vào lửa trong tình
huống lộn xộn này.
Trái lại, dưới ánh trăng Lâm Nhất khoác lên mình một tầng ánh sáng bạc nhàn nhạt, trở thành đối tượng bị tất cả mọi người xem nhẹ.
Tiếng tiêu dịu dàng và cục diện máu tanh hỗn loạn xung quanh, hình thành nên sự tương phản rõ rệt.
Đáng hận!
'Tên mập trung niên liếc mắt thấy Lâm Nhất vẫn đang thổi tiêu, ông ta tức đến nỗi suýt thì hộc máu. Nhưng lúc này ông ta không thể lo chỗ Lâm Nhất nữa, bởi vì ông ta phát hiện trong số những kẻ ra tay, có cao thủ của Huyền Vương Điện.
Đám khốn kiếp này, đúng là không muốn sống nữa mài!
"Đừng lộn xộn nữa, ta muốn ra ngoài!"
Trong phòng bao mà Phù Vân kiếm tông đặt, các đệ tử chân truyền khác nhìn thấy tình hình hỗn loạn phía dưới, cả đám há hốc miệng sửng sốt.
Trong lúc đang hoảng sợ bất an, có người gọi Diệp Tử Lăng. "Sư tỷ!"
Nhìn xung quanh, làm gì còn thấy bóng dáng của Diệp Tử Lăng.
Diệp Tử Lăng mặt mũi lạnh băng, cầm chặt trường kiếm trong tay, trong mắt hàn quang lãnh liệt, sát ý tỏa ra bừng bừng.
Nàng ta cầm kiếm rồi chạy như điên tới phòng bao ở tầng trên cùng, mục tiêu của nàng ta rất rõ ràng, đó là Bôn Lôi ma kiếm!
Vèo! Vèo! Vèo!
Trong bóng đêm có tiếng xé gió vang lên, từng bóng người tỏa ra sát ý lao về hướng giống nàng ta.
Kẻ thù của Bôn Lôi ma kiếm không chỉ có một mình Diệp Tử Lăng.
Đoàn người đều đang so tốc độ, tất cả đều muốn nhân cơ hội này tự tay chém chết Bôn Lôi ma kiếm.
Keng! Nhưng đột nhiên, tất cả bọn họ đều cảm nhận thấy, trong phòng bao mà Bôn Lôi ma kiếm đang ở có kiếm ý tỏa ra. Sau đó là một tiếng kêu thảm vang lên, bảo
là kêu thảm nhưng trên thực tế thì gần giống r3n rỉ, nghe mà hãi hùng khiếp vía.
Danh Sách Chương: