Lâm Nhất hờ hững nói tiếp: “Vô dụng thôi, dù ông có mười cơ hội đi nữa thì ở trong mắt ta cũng chỉ là một tên vô dụng, kết quả không có gì khác biệt, chung quy vẫn không thoát khỏi kết cục thua cuộc”.
“Chẳng phải ông bảo sẽ cho ta biết cảnh giới Âm Dương đáng sợ đến mức nào ư? Sao chỉ có chút bản lĩnh ấy thế, vừa ra tay đã bị ta đạp dưới chân!”
Vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng đến cực hạn, sát ý hội tụ trong mắt, sau đó hắn đạp lên ngực Đường Ưng không chút nương tay, tàn nhẫn giẫm ông ta dưới chân.
“Á!”
Đường Ưng lập tức hét lên vô cùng thê thảm, với cú đạp này, ngoại trừ đau đớn về thể xác, nỗi uất ức trong lòng càng không thể diễn tả bằng lời.
Lúc trước ông ta bị Mộ Dung Tịnh đạp ba cái, nỗi nhục trong lòng đã đạt tới giới hạn.
Ông ta giận dữ đến tìm Lâm Nhất để trút nỗi nhục này, nhưng không ngờ chẳng những không thành công mà còn trở thành tù nhân của đối phương.
“Một đạp này trả cho ta, kẻ sỉ nhục người khác sẽ mãi mãi bị người khác sỉ nhục!”
Nói xong, Lâm Nhất lại đạp thêm một đạp, lạnh lùng nói: “Một đạp này ta trả lại cho ông thay ngựa Huyết Long!”
Răng rắc!
Trong tiếng xương đứt gãy, Lâm Nhất đạp rất mạnh, gần như muốn đạp thủng ngực Đường Ưng, trông vô cùng bạo lực và đáng sợ.
Mọi người nhìn thấy mà giật mình, đây là một cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành, thế mà bây giờ lại bị một hậu bối cảnh giới Dương Huyền sỉ nhục như thế.
Đường Ưng cực kỳ phẫn nộ, trầm giọng đáp lời: “Ngươi đừng đắc ý, ngươi căn bản không biết ngươi đã làm hỏng chuyện tốt của ai, Mộ Dung Tịnh nhất định sẽ tìm được ngươi. Trên trời dưới đất không ai có thể cứu ngươi, sớm muộn gì cũng chỉ có một con đường chết, ngươi sẽ chỉ thảm hại hơn ta thôi”.
“Mộ Dung Tịnh?”
Lâm Nhất ngẩn ra, như có điều suy nghĩ.
Một lát sau hắn mới nhớ ra, có lẽ là thanh niên áo trắng phong thái bất phàm, có cao thủ Thiên Phách đi theo bảo vệ ngày hôm đó.
Thì ra hắn ta tên là Mộ Dung Tịnh...
“Khà khà, sợ rồi à? Mộ Dung công tử là yêu nghiệt hiếm gặp trong mấy năm qua ở cổ vực Nam Hoa, thiên phú kiếm đạo vượt xa đồng lứa, là nhân tài kiếm đạo mạnh nhất chỉ sau Nam Cung Vãn Ngọc. Chưa kể đến hắn ta là thiếu quán chủ của Xích Huyết Kiếm Quán, chỉ dựa vào một mình hắn ta cũng có thể áp đảo ngươi, khiến người sống không bằng chết!”
Thấy Lâm Nhất ngây người, Đường Ưng cho rằng hắn đang sợ hãi, bèn cười mỉa mai.
Bịch!
“Ta không quen biết”.
Lâm Nhất lại đạp lên người ông ta, thản nhiên hỏi: “Ông muốn chết như thế nào?”
Ầm!
Đường Ưng lập tức biến sắc mặt, đầu óc trống rỗng. Chết, ông ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết trong tay Lâm Nhất, kết quả người hậu bối vốn nên bị ông ta áp đảo và sỉ nhục này lại giẫm ông ta dưới chân.