Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh!
Trên đạo đài, Lâm Nhất thất thần trong nháy mắt, ngẩn người trước phong thái của Tiểu Băng Phượng.
Tuy ở trong không gian ý thức, hắn đã gặp dáng vẻ cô nhóc con của đối phương từ lâu nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta xuất hiện trước mặt hắn như một người sống. Không thể không nói, khuôn mặt của Tiểu Băng Phượng như búp bê, trông chỉ chừng 5, 6 tuổi.
Nhưng các đường nét trên khuôn mặt đẹp như băng điêu ngọc mài, da dẻ như tuyết, trắng trẻo mà vẫn hồng hào, non nớt tới mức tưởng như búng ra sữa. Hễ nhìn thấy thì khó lòng không khiếp sợ, khó có thể tưởng tượng ra trên đời này lại có một cô bé hoàn mỹ, không tì vết như vậy.
€ó điều, hai bím tóc trên đầu lại khiến người ta không khỏi phì cười, bất kể trông nàng ta đẹp đến đâu thì nàng ta vẫn chỉ là một nhóc búp bê sứ mà thôi.
Tiểu Băng Phượng quét mắt nhìn Lâm Nhất như một bà cụ non, hung dữ nói: “Trước hết phải đánh ngươi một trận cho hả dạ đã, uy phong của bản đế không có dễ bị chèn ép như vậy đâu!”
VùiI
Nàng ta hóa thành chùm sáng lạnh phóng về phía Lâm Nhất trên đạo đài, năm đấm mũm mĩm hồng hào định gõ vào đầu Lâm Nhất.
Vụt!
Lâm Nhất đã sớm đề phòng, dang hai tay ra, nhẹ nhàng đứng dậy, xoay người một cái khiến nàng ta vồ hụt. Vị trí của hai người như thể bị di hình hoán ảnh, Tiểu Băng Phượng đáp xuống đạo đài, còn Lâm Nhất thì đứng ở vị trí lúc đầu của nàng ta, cảnh giác lùi lại thêm mấy bước.
“Nhanh thật!”
Ánh mắt Tiểu Băng Phượng lóe lên sự ngạc nhiên. Nàng ta quay người lại, gian xảo đi vòng quanh Lâm Nhất, sau đó vẫy tay.
VùiI
Mặt nạ Ngân Nguyệt trong túi trữ vật của Lâm Nhất bị lấy ra, hóa thành một đường vòng cung, nhẹ nhàng rơi vào tay đối phương.
Thủ đoạn gì đây?
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạ, nét mặt không giấu nổi sự kinh ngạc. Không ngờ nàng ta có thể lấy được bảo bối trong túi trữ vật của hắn từ xa. Đây là chuyện hắn chưa từng thấy bao giờ.
Lấy được rồi!
Tiểu Băng Phượng lập tức nhìn mặt nạ Ngân Nguyệt, đôi mắt lóe sáng, hoàn toàn không định so đo tiếp với Lâm Nhất, nóng vội muốn đeo mặt nạ lên mặt mình.
Vùt
Khoảnh khắc nàng ta đeo mặt nạ lên mặt, mái tóc dài của nàng ta xõa tung, từng sợi tóc đều biến thành màu trắng bạc tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt. Y phục toàn thân thay đổi, tất cả đều hóa thành màu bạc sáng như tuyết, toàn thân được bọc trong lớp áo bạc, khí chất thay đổi hẳn.
Nàng ta vốn là Băng Phượng thời thượng cổ. Bộ đồ màu bạc tôn lên triệt để khí chất bên trong của nàng ta.
Nàng ta đứng trên đạo đài, vóc dáng thanh tú, động lòng người, chiếc đầu nhỏ xíu nhưng lại tỏa ra hơi thở thần thánh xa xăm, tựa như một vị thần linh.
“Lúc chào đời, bản đế đã mười tám tuổi, mỗi kỷ nguyên là một tuổi. Thiên địa chưa sinh ta đã sinh, thiên địa đã diệt ta bất diệt!”
“Lúc bản đế được sinh ra, vẫn còn chưa có trời, chưa có đất, thế gian còn hỗn độn, thần ma đều chưa mở mắt, bản đế đã thấy rõ thế giới này. Thời Thái Cổ, thần ma gặp ta đều phải cúi đầu, thần tổ phải đứng cách xa ta ba thước, thần long nhìn thấy ta cũng phải thỉnh an. Bản đế là Đồ Thiên Đại Đế chí tôn vô thượng ba mươi sáu trời, bảy mươi hai núi của thần tộc phượng hoàng, tứ hải bát hoang! Một trăm nghìn năm... Cuối cùng bản đế cũng thức tỉnh...”
Từng lời nàng ta nói tựa như những viên ngọc trai, ngọc trai nhiều không đếm xuể rơi xuống khay bạc, nhảy nhót trên khay bạc, b ắn ra âm thanh trong trẻo, êm tai như tiên.
Tiên âm lồ ng lộng, văng vẳng tới muôn đời.
Lâm Nhất thất thần, sâu trong nội tâm, hắn cảm thấy bái phục, cảm thấy mình đang đối mặt với nhân vật trong thần thoại.
“Hi hì, Tiểu Lâm Nhất, bản đế có đẹp không?”
Trong lúc hắn đang ngẩn người như vậy thì Tiểu Băng Phượng cũng tự ngắm nghía bản thân, xoay vài vòng trên đạo đài. Cổ tay nhỏ mịn màng của nàng ta có cột một dải lụa màu trắng. Khi nàng ta chuyển động, nó và mái tóc dài cùng nhau bay múa, lóe lên ánh sáng bạc, tựa như đang được nhìn thấy những bông. tuyết bay múa.
Câu hỏi này của nàng ta lập tức kéo Lâm Nhất về thực tại, suýt chút nữa hắn đã bị đối phương hù dọa rồi, thật là sai lầm.
“Tạm được.”
Lâm Nhất nhìn đại một cái. Dù nàng ta có phong độ tuyệt thế nhưng nghĩ tới tính nết của cô nhóc này, tốt hơn hết là hắn không nên khen nàng ta thì hơn.
“Hừ, ngươi không biết nhìn à?”
Tiểu Băng Phượng bất mấn hừ một tiếng, quay qua hỏi con mèo ngốc đứng gần đó: “Mèo con, bản đế có đẹp không?”
Đột nhiên bị để mắt tới, con mèo ngốc giật mình gồng lưng lên, gật đầu lia lịa.
“Thấy chưa, bé mèo này có con mắt thật tinh tường. Bản đế vô cùng xinh đẹp, không ai sánh bằng, là độc nhất vô nhị trên đời này. Bản đế vừa mới tỉnh lại, vừa hay đang thiếu một kẻ tôi tớ, Lâm Nhất, ngươi có bằng lòng đi theo ta không?” Cô nhóc đứng trên đạo đài khoanh hai tay nhìn xuống Lâm Nhất ở bên dưới.
“Trả mặt nạ đây cho ta.”
Lâm Nhất dửng dưng nói.
Tiểu Băng Phượng lập tức hất mặt lên trời, không thèm nhìn hắn, cười khẩy nói: “Suy nghĩ của ngươi thật ngây thơ. Bảo bối này là bản đế cướp được dựa
vào bản lĩnh của mình, có lẽ nào lại trả lại cho ngươi, không trả thì ngươi làm gì được nào?”
Nàng ta vừa dứt lời, Lâm Nhất liền vẫy tay, cưỡng chế lột mặt nạ ra. Mặt nạ Ngân Nguyệt đã bị hắn đánh dấu, chỉ cần hắn không chết thì không ai có thể cướp nó được.
Vù!
Ánh trăng vỡ vụn, trăng bạc rút đi như thủy triều, ngoại hình của Tiểu Băng Phượng lập tức khôi phục như lúc đầu. Mặc dù khí chất lạnh lùng, xa xăm kia vẫn rất hiếm thấy nhưng đã đáp xuống phàm trần, không còn tiên khí nữa. Trái lại, giữa trán nàng ta có một ấn ký màu đỏ trông rất bắt mắt, hình như là hai thần van.
Thần văn màu máu là của nàng ta, thần văn màu vàng kim là của bảo cốt Thương Long, hai thần văn tạo nên một ấn ký giữa trán đẹp mà yêu dị.
Nếu như không nhìn kĩ thì khó lòng có thể phát hiện ra điều huyền bí trong đó.
“Lâm Nhất thối, ta liều mạng với ngươi!”
Danh Sách Chương: