“Đủ rồi!”
Nhưng đúng vào lúc hai người kia đang cười dữ tơn chuẩn bị đuổi theo Liễu Nguyệt thì có một thân ảnh chặn bọn họ lại.
Sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, vươn tay ấn vào trên thanh Táng Hoa Kiếm, trong mắt hắn lộ ra hàn quang trước nay chưa từng có.
Lâm Nhất đột nhiên hiện thân khiến tròng mắt hai đệ tử của Ma Diễm Tông thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy hắn chỉ là tu vi Huyền Võ tầng thứ 8 sơ kỳ.
Thì thần sắc trong mắt lập tức trở nên huyênh hoang, bật cười lạnh lùng nói: “Người của Lăng Tiêu Kiếm Các cũng dám nhúng tay vào việc của Ma Diễm Tông ta”.
“Biết điều chút thì mau cút đi, nếu không sẽ đánh nát từng đốt xương của ngươi sau đó lại dùng lửa Viêm Ma đốt cháy từng tấc da của ngươi, khiến ngươi nếm đủ thủ đoạn hành hạ người của Ma Diễm Tông”.
Gương mặt hai người lộ vẻ khinh bỉ, nhìn chằm chằm Lâm Nhất cười nói bằng giọng u ám.
Ánh mắt thanh niên áo xám tu vi Huyền Võ tầng thứ 9 đứng sau thoáng vẻ bực bội, hờ hững nói: “Một đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các mà thôi, giết thì giết, nói nhiều thế làm gì, dứt khoát ra tay đi”.
“Hay lắm, ta cũng không tích nói thừa”.
Trong mắt Lâm Nhất phong mang tuỳ ý bắn ra, Bán Bộ Tiên thiên kiếm ý đột nhiên bộc phát.
Những chiếc lá rơi rụng lả tả trên mặt đất tự nhiên bay vọt lên, giống như những con dao sắc bén rít gào không ngừng. Trong luồng kiếm ý phô trương, dưới cơn cuồng phong cuồn cuộn, Lâm Nhất vung tay lên tuốt kiếm khỏi vỏ. Một luồng kiếm quang khó mà dùng ngôn ngữ để hình dung nổi, đột nhiên nở bung trong bầu trời đầy lá rơi.
Giống như vầng trăng trên bầu trời rơi xuống trên người Lâm Nhất, lại như thể hắn vốn dĩ chính là vầng trăng sáng ấy, bụi trần nay đã tan đi, ánh sáng chiếu rọi khắp muôn nơi, vạn dặm sơn hà đẹp như tranh, trong tranh có nhiệt huyết hào hùng bất diệt.
Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, Ánh sáng Hạo Nguyệt!
Dưới luồng quang mang sánh ngang với trăng sáng này, hai đệ tử Ma Diễm Tông lập tức bị doạ cho mặt tái mét. Không kịp có bất cứ phản ứng gì đã hoá thành một đám mây máu ngay tại trận, đến hét lên một tiếng mà âm thanh cũng chưa kịp phát ra.
Thanh niên áo xám đứng hơi xa phía sau, trong mắt thoáng qua vẻ kinh hoàng tột độ, trong lúc hoảng hốt, vội vàng ngưng tụ Chân nguyên để chặn lại luồng kiếm quang này.
Nhưng luồng kiếm quang này rít gào lao đến, đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, khí thế cuồn cuộn, sáng vằng vặc như ánh trăng. Lập tức chấn bay hắn ta ra ngoài, Chân nguyên hộ thể mà hắn ta ngưng tụ bị kiếm mang chém nát vụn, khoé miệng rỉ ra một đường máu tươi.
“Đáng ghét…”.
Thanh niên áo xám sau khi đứng dậy, bực bội vô cùng, xông thẳng về phía Lâm Nhất chém giết.
Ào!
Nhưng hắn ta vừa cố gắng đi được ba bước đã có bảy, tám tia kiếm quang xuyên qua cơ thể, hắn ta mở to mắt, không cam lòng ngã xuống, máu bắn tung toé.
Lăng Yến cùng tông môn có thể đỡ được Ánh Sáng Hạo Nguyệt của hắn, không có nghĩa là người khác cũng có thể làm được.
Huống hồ Lâm Nhất của hiện tại đã không còn là Lâm Nhất đấu với Lăng Yến ngày đó, thực lực của hắn tăng lên không chỉ gấp đôi.