Thú triều ngàn năm khó gặp cứ thế kết thúc rồi sao? Lâm Nhất có hơi bùi ngùi, dù sao hắn cũng không trải qua được trận đại quyết chiến cuối cùng.
Có lẽ trong trận chiến đó có rất nhiều nhân tài kiệt xuất đột phá cực hạn, sẽ càng có nhiều tân tú xuất thế, thậm chí một trong Tam Tiểu Vương – Viêm Long Tử cũng đã trình diện rồi.
Nhưng hắn đã bỏ lỡ vở kịch hay kia rồi, e rằng mọi người cũng đã sớm quên sự tích một kiếm tuyệt sát mười con yêu thú của hắn.
“Tiểu Tử, ta phải đi”, Lâm Nhất đứng dậy, phủi phủi quần áo và khẽ nói.
“Ta đưa ngươi quay về Đại Tần”, Tử Điện Ma Long Điểu nói.
“Không hay lắm đâu”, Lâm Nhất cười gượng.
Cưỡi một con yêu thú Thiên Phách cấp bá chủ về, đặc biệt là Tử Điện Ma Long Điểu có thể sánh với yêu thú bá chủ vương giả, e là trên đường đi sẽ dọa rất nhiều người.
Nói không chừng, người không rõ tình hình sẽ cho rằng ngồi trên đó là một cao thủ cấp Tinh Quân.
“Có gì mà không tốt, đám… chó mèo này, chỉ mới hàng phục được vài con chim trong thú triều mà đã hống hách ra oai, ngươi nhất định không thể bại bởi bọn họ”.
Tử Điện Ma Long Điểu ra vẻ việc đáng làm vẫn phải làm, nó đứng thẳng dậy, giang rộng hai cánh, rồi cúi đầu xuống.
“Được, vậy cùng ta quay trở lại Lăng Tiêu Kiếm Các ở Đại Tần”.
Lâm Nhất có hơi giật mình, rồi bật cười ha hả, trong tiếng cười chứa đầy nhiệt huyết hào hùng vạn trượng của thiếu niên.
Tấm màn thú triều ngàn năm khó gặp phủ xuống thành Mộ Kiếm, những nhân tài còn sống sót đều có thu hoạch, trong đó, những người nổi bật gần như đều hàng phục yêu thú tộc chim để làm tọa kỵ, dù sao thì cao thủ Thiên Phách muốn ngự không phi hành cũng cần tiêu hao rất nhiều chân nguyên, sẽ không dễ dàng.
Còn dưới Thiên Phách thì bất kể thân pháp có mạnh cỡ nào cũng không phi hành trong thời gian dài được.
Có một con yêu thú dùng để phi hành quả thật rất tiện, nói theo một góc độ nào đó, việc này cũng đủ để chứng minh thực lực bản thân.
Bởi lẽ không phải ai cũng có thể thuần phục yêu thú trong thú triều để làm tọa kỵ, phải cần có thực lực hoặc tu vi áp đảo mới làm được. Nếu không, dù ngươi có thể giết chết đối phương cũng chưa chắc khiến nó thuần phục.
Khi thú triều chấm dứt, thỉnh thoảng sẽ có nhân tài kiệt xuất lập nhóm rời khỏi lãnh thổ Lôi Châu, các võ giả bản địa đã tập mãi thành quen.
Ít nhất thì người của thành Thiên Lăng đã thấy việc này quá nhiều.
Mỗi khi những… yêu thú này bay ngang qua thành Thiên Lăng đều sẽ tạo thành chấn động không nhỏ.
Hôm nay, trên bầu trời thành Thiên Lăng lại có hơn mười con yêu thú phi cầm khổng lồ bay lượn trong tầng mây, những cái bóng khổng lồ che kín cả tòa thành.
“Mạnh thật, toàn là yêu thú phi cầm cảnh giới Âm Dương”.
“Nếu không có trận thú triều ngàn năm khó gặp này, e là khó mà có cơ hội hàng phục đám… yêu thú phi cầm này. Ngày thường, chúng rất linh hoạt, đừng nói là hàng phục, muốn bắt được để nuôi nhốt cũng là chuyện khó khăn trùng trùng”.
“Đáng tiếc, tân tú thành Thiên Lăng của chúng ta đều bị Lâm Nhất giết chết, nếu không, trong trận thú triều này, chắc chắn Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm cũng sẽ tỏa sáng”.