Lâm Nhất chợt hiểu, trầm tư suy nghĩ.
Tối hôm đó, chắc hẳn Lãnh Dật đang triệu hồi con chuột này để cho thư viện Thiên Phủ một đòn trí mạng.
Nhưng nó đã bị hắn ngăn cản, hôm nay lại trời xui đất khiến xuất hiện trước mặt Lâm Nhất.
Nếu là trước kia, Lâm Nhất chắc chắn sẽ kiêng dè, dù sao cũng là yêu thú cảnh giới Âm Huyền đại thành.
Nhưng bây giờ ư...
Vẻ khinh thường thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn liên tục cười khẩy trong lòng, ngay cả trăn Tử Tinh Lôi Điện hắn còn giết được thì sợ gì lũ chuột nhắt này?
Ầm!
Uy áp thuộc về cảnh giới Tử Phủ bộc phát từ trên người Lâm Nhất, trong nháy mắt những cây đại thụ chọc trời trong phạm vi nghìn mét đều bị uy áp này bẻ gãy, đổ xuống như tuyết.
Những con chuột Long Nham ẩn nấp trong núi rừng lập tức cảm nhận được áp lực rất lớn từ uy áp này.
Chúng không ngừng run rẩy, bị đánh bay ra ngoài.
Ngước mắt nhìn qua, bốn phía hỗn loạn, cổ thụ đứt gãy, cỏ cứng bẻ quặp, thiếu niên đứng trong gió như bá chủ của loài yêu.
“Tử Phủ!”
Hàn Phi và Phan Nhạc lập tức biến sắc, trong lòng vô cùng chấn động.
Làm sao có thể có uy áp Tử Phủ đáng sợ như vậy?
E rằng đệ tử nòng cốt của các thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ kia cũng không thể hơn được, nhưng hắn... rõ ràng mới thăng cấp lên Tử Phủ.
Grừ!
Con Chuột Vương vừa xông tới cảm nhận được khí tức của Lâm Nhất, nó lập tức dừng lại, ánh mắt tràn đầy chần chừ.
Vốn dĩ nó bị khống chế nên mới không suy nghĩ chạy tới đây.
Lúc này bị k1ch thích như vậy, trông nó cực kì điên cuồng, đôi mắt đỏ như máu khiến người ta sợ hãi.
“Chết đi!”
Lâm Nhất không cho nó cơ hội tỉnh táo lại, cùng với một tiếng kiếm ngân vang vọng đất trời, kiếm ý Tiên Thiên rót vào thân kiếm.
Vèo!
Hắn vung tay ném đi, kiếm Táng Hoa lập tức hoá thành tia sáng bạc bay nhanh như chớp.
Răng rắc!
Tia sáng bạc lấp loé, một vệt máu vẩy ra giữa không trung, đầu con Chuột Vương lập tức bị chém rời.
Lâm Nhất vẫy tay, kiếm Táng Hoa lướt một vòng cung trên không trung rồi nhanh chóng quay trở lại trong tay hắn.
Keng!
Thân kiếm như dòng nước mùa thu chui vào vỏ, phát ra âm thanh giòn giã.
Cơ thể không đầu của Chuột Vương ngã phịch xuống đất.
“Kiếm Táng Hoa!”