Bởi vì những gia tộc này đã mất hết thể diện bởi Lâm Nhất, nhất là võ giả của Tiêu Vân Tông và Trần gia, sát ý trong mắt họ gần như sắp phun trào.
Lâm Nhất vẫn giữ thái độ bình tĩnh, hắn nhìn quanh một lượt, ra chiều suy nghĩ.
Những người này không lập tức ra tay với hắn, xem ra là vì để tâm đến quả Hóa Yêu, nên hiện tại không muốn gây rối.
Như thế cũng tốt, vừa khéo, hắn cũng có ý định như vậy.
Lát nữa, hắn sẽ dựa vào ưu thế của chiến thể Thương Long để cướp đi quả Hóa Yêu, sau đó lập tức viễn độn, làm vậy có thể tránh được rất nhiều rắc rối.
“Sở huynh, kẻ giết sư đệ của huynh đã xuất hiện rồi. Tên nhóc này đúng là hống hách, biết huynh ở đây mà vẫn dám ra mắt, hắn không xem ai ra gì chắc!”
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh thình lình vang lên.
Âm thanh kia phát ra từ nơi tụ tập của võ giả Kim gia thành Thiên Lăng, kẻ nói chuyện là Kim Triển, một trong hai huynh đệ Kim gia.
Hắn ta vừa dứt lời, bầu không khí có phần nóng bỏng ở hiện trường thoáng trở nên tĩnh lặng và ẩn chứa một chút gì đó kinh hoàng.
Rõ ràng là Kim Triển có hàm ý khác, hắn ta đang cố ý khiêu khích Sở Mộ Viêm, muốn nhen nhóm lửa giận của đối thương. Tu vi của Sở Mộ Viêm cực cao, còn mạnh hơn cả hắn ta, sao lại không biết Lâm Nhất đã xuất hiện được?
Hắn ta không nhúc nhích, hiển nhiên là có ý định của riêng mình. Trước khi quả Hóa Yêu ra đời, hắn ta không muốn có bất kỳ rắc rối gì.
Nhưng lời của Kim Triển lại chẳng khác nào đẩy hắn ta đến trước hố lửa, không nhảy cũng phải nhảy. Trước mặt tất cả mọi người, hắn ta phải đối mặt với sự thật là Lâm Nhất đã xuất hiện.
Nếu thờ ơ không quản, lỡ như việc này truyền ra ngoài thì sẽ bị nói là hắn ta sợ Lâm Nhất, sẽ gây tổn hại đến thanh danh.
“Hề hề, Tử Ngọc huynh, nghe nói em ruột của huynh bị tên này giẫm một phát, đến nỗi són ra quần cơ đấy, mùi hôi thối bốc lên tận trời. Ta nghe mà tức không chịu được, nếu Trần huynh không rảnh ra tay thì cứ giao cho ta làm thay cũng được. Dù sao thì tên nhóc này cũng có thù với Kim gia ta, ta tiện tay làm thịt hắn giúp huynh luôn nhé!”
Kim Triển vừa dứt lời thì Kim Dực đứng bên cạnh hắn ta liền nhếch mép cười, nói tiếp.
Mọi người cảm thấy cơ mặt căng cứng, cả đám câm như hến, không dám hó hé nửa lời. Hai huynh đệ này đúng là to gan, dám vạch áo cho người xem lưng ngay giữa đám đông, quả thật là sát nhân tru tâm.
Xem ra thất tú Thiên Lăng cũng không bền chặt như thép, mỗi người đều có dã tâm với quả Hóa Yêu này, không ai cam tâm thua kém.
“Phiền ngươi lo lắng, cái mạng này vẫn nên để ta đến thu đi!”
Vèo!
Trần Tử Ngọc lắc mình một cái, phút chốc, hắn ta đã rời khỏi vị trí tranh đoạt quả Hóa Yêu tốt nhất. Sắc mặt hắn ta không chút cảm xúc, không buồn cũng không vui, nhưng khi quét mắt nhìn thì trong mắt bùng lên tia bạo ngược, hướng thẳng về phía Lâm Nhất.
Ầm ầm!
Ngay lập tức, một luồng khí lạnh lan ra trong vô hình, mọi người đều có cảm giác rét lạnh, nhịn không được run lên.
“Lạnh quá!”