Trong cuộc nói chuyện của mấy người này, gần như không hề coi Lăng Tiêu Kiếm Các ra gì, duy chỉ có Tả Vân là chưa nói gì, có chút yên tĩnh.
Trên mặt Lạc Phong thoáng qua vẻ phẫn nộ, đám người Hỗn Nguyên Môn này đúng là không coi ai ra gì.
Đối phương nói chuyện mặc dù rất nhỏ tiếng nhưng mọi người có mặt ở đây đều là tu vi cảnh giới Huyền Võ, nên đều nghe thấy rất rõ ràng. Nhìn sang gương mặt của đệ tử và trưởng lão của những Tông môn khác đầy vẻ chế diễu, Văn Ngạn Bác rõ ràng là đang cố ý.
Trong lòng đồng thời thoáng qua chút lo lắng, nếu thực sự như đối phương nói, Lăng Tiêu Kiếm Các sẽ bại trận hết.
Thì ngày hôm nay e là sẽ mất sạch mặt mũi, sau khi trở về, ông ta cũng không biết phải giải thích sao với Mai hộ pháp nữa. Bạch Đình trước giờ vẫn luôn đối đầu với ông ta, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này mà bỏ đá xuống giếng.
Đợi chút nữa bọn họ thua ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được thua bởi người của Hỗn Nguyên Môn!
Thời gian dần trôi, tất cả mọi người nâng ly chúc mừng, trong lúc cụng ly chúc tụng, các khách mời bên trong đại điện cũng đã dần ngồi kín.
Đến cuối.
Trong đại điện bùng lên một luồng sát khí máu tanh mà dũng mãnh, một nhóm người dáng vẻ thẳng tắp, hai mắt nhìn thẳng, trên người đều mặc chiến giáp bước vào trong khu vực trung tâm của đại điện.
“Là người của Thần Sách Doanh!”
Trong âm thanh ngạc nhiên vang lên, rất nhanh đã có người nhận ra được lai lịch của nhóm thanh niên này, chính là những nhân tài trẻ tuổi được bồi dưỡng trong quân đội của Thần Sách Doanh của Đế Đô. Bọn họ khác với Tông môn, nhân tài được Thần Sách Doanh bồi dưỡng chỉ chú trọng đến thực chiến và máu tanh, tất cả đều có kinh nghiệm chém giết trên chiến trường.
Trên tay của mỗi người ít nhất phải có đến hàng nghìn mạng sống, một thân sát khí đáng sợ kia được nuôi dưỡng từ điều này mà ra.
Đi đầu là một nam một nữ, tư thế của người nam thẳng tắp, ngũ quan anh tuấn mang theo nét cứng rắn riêng biệt của quân nhân. Người này Lâm Nhất không quen, nhưng người nữ ở bên cạnh thì hắn ngược lại quen biết rất rõ.
Liễu Nguyệt…
Cũng có chút bất ngờ, nhưng thoáng suy nghĩ liền hiểu, nàng ta thân là ái nữ của thống lĩnh Thần Sách Doanh, không đi cùng đám người này thì mới là kỳ lạ.
“Trong Thần Sách Doanh vẫn có cao thủ, vị công tử cuối cùng trong tám công tử chính là từ Thần Sách Doanh ra”.
“Người thanh niên dẫn đầu này tên là Nhạc Thanh, nghe nói Thần Sách Doanh muốn bồi dưỡng hắn thành vị công tử cuối cùng tiếp theo”.
“Nhạc Thành này nhìn tuổi tác không lớn, Long môn tranh tài ba năm sau quả thực có khả năng trở thành công tử cuối cùng tiếp theo”.
Đám đệ tử đặc biệt thích hành động độc lập của Thần Sách Doanh này một khi xuất hiện liền gây nên một trận ồn ào huyên náo, vô cùng bắt mắt.
Lúc sắp đi ngang qua chỗ Lạc Phong trưởng lão, Liễu Nguyệt cũng coi như rất tự giác hành lễ với ông ta.
Chỉ là ánh mắt rơi trên người Lâm Nhất liền có chút bất thiện, lạnh lùng cười nói: “Một tên kiếm nô, cũng có thể đường hoàng ngồi ở vị trí trung tâm, cũng không sợ làm mất mặt của Lăng Tiêu Kiếm Các…”.