Triệu Vô Cực đang chuẩn bị bước vào chỗ sâu vòng xoáy thì ngẩng đầu nhìn qua, bảo: “Bảo khố Long Vận không xuất hiện là vì không có người xứng làm nó xuất hiện, bảo vật nhiều mà cho những kẻ vô dụng cũng lãng phí. Có điều bảo khố đã xuất hiện, ai cũng có thể có cơ hội đạt được cơ duyên này, ngươi chưa chắc sẽ là người cười đến cuối cùng”.
Hắn ta nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đầy ẩn ý, hiển nhiên sâu trong lòng vẫn có phần không phục.
“Ta đi trước đây”.
Dứt lời, hắn ta vội vàng bước vào lối vào vực sâu.
“Chúng ta cũng đi thôi”.
“Ừm”.
Lâm Nhất và Nguyệt Vi Vi không nán lại nữa, sánh vai bước vào trong đó.
Trong lúc nhất thời, trên khán đài có thể nói là cực kì nhốn nháo, bất luận là cao thủ tiền bối hay nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi đều hâm mộ nhìn về phía những người tiến vào bảo khố Long Vận.
Bảo khố Long Vận là thánh địa truyền thừa, không chỉ có võ học, bảo khí mà còn có rất nhiều loại địa bảo thiên tài, cấm thuật, bí kỹ, thậm chí thần văn trong truyền thuyết cũng từng xuất hiện. Tất cả mọi thứ đều có, cái tên bảo khố không phải giả, chỉ cần gặp được thứ gì đó sẽ lập tức một bước lên trời.
“Thật không thể tin nổi cổ vực Nam Hoa sẽ gặp được kỳ ngộ này”.
Các trọng tài Thánh Minh đều sững sờ, họ biết rất nhiều bí mật, nhưng hoàn toàn không ngờ bảo khố Long Vận sẽ xuất hiện ở Nam Vực.
Từ sau khi Kiếm Tông diệt vong, khí vận của cổ vực Nam Hoa ở Huyền Hoàng Giới giảm liên tục, từ cựu bá chủ đã sắp biến thành vùng đất bị vứt bỏ. Nay bảo khố Long Vận xuất hiện ở Nam Vực, có lẽ điều này mang ý nghĩa Nam Vực sắp vực dậy một lần nữa.
Tất cả những điều này rất có thể là nhờ Lâm Nhất mới nhận được vinh hạnh đặc biệt như thế.
Vù vù!
Sau khi tiến vào vòng xoáy, bên tai Lâm Nhất chỉ nghe tiếng vù vù, tầm mắt mờ mịt.
Hắn cảm thấy mình đang rơi xuống, đến khi tầm mắt bình thường trở lại, đập vào mắt là một thế giới rộng lớn bao la.
Rất nhiều bóng người lướt qua, lao thẳng về phía dãy núi trập trùng trước mắt, giữa dãy núi ấy có vô số tia bảo quang chiếu rọi bầu trời, làm cho bầu trời trở nên rực rỡ sắc màu, chấn động lòng người