Hắn chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, Bá Trảm Thiên Hạ hung hăng nghênh đón kiếm Vô Hạ, khoảnh khắc đó, hắn đã nhìn ra một chút sơ hở của Vô Hạ.
Ầm!
Khoảnh khắc va chạm, một tiếng nổ kinh thiên vang lên chấn nhiếp bốn phương tám hướng.
Giữa không trung, một vầng hào quang sáng chói hệt như mặt trời đột ngột trồi lên, tất cả có mặt tại đây đều có thể cảm nhận được khí tức cực kỳ đáng sợ phát ra từ vầng hào quang kia.
Trận giao chiến cực kỳ đáng kinh ngạc này cứ thế làm nổ tung kết giới bao phủ đài Thăng Long trước mắt mọi người.
Rầm! Rầm!
Ngay lúc này, mặt hồ Cửu Long bao la bỗng bị một lực lượng vô cùng cuồng bạo xé toạc ra một khe hở, đến khi khe hở kia khép lại, màn nước cao hàng ngàn trượng xuất hiện trong một chuỗi tiếng ầm ầm.
Ánh hào quang chiếu vào màn nước phát ra thứ ánh sáng rực rỡ, như một tấm lá chắn vô cùng thánh khiết.
“Cú va chạm thật đáng sợ!”
“Đây là trận đấu mạnh nhất dưới Tam Tiểu Vương rồi!”
Rất nhiều trưởng lão tông môn đều đứng bật dậy, sắc mặt của các vị trưởng bối Bắc Tuyết Sơn Trang đều lộ vẻ khẩn trương, đáng tiếc, hiện tại màn nước che kín trời, ánh sáng tán loạn bao phủ đài Thăng Long khiến bọ họ phải cố hết sức mới có thể thấy được thế cục trên đài.
Mãi một lúc lâu sau, đến khi sóng nước rút lui, hào quang tan biến.
Hội trường rộng lớn với số lượng võ giả gần trăm vạn đồng loạt đứng dậy, mở to mắt, muốn nhìn xem thế cục trên đài.
Răng rắc!
Một âm thanh giòn giã vang lên, đó là tiếng kiếm quang phát nổ, đặc biệt âm vang trong hội trường yên tĩnh.
“Kiếm của Nam Cung Vãn Ngọc vỡ vụn rồi!”
Những tiếng kinh hô liên tục vang lên, vậy mà âm thanh kiếm vỡ kia lại phát ra từ kiếm của Nam Cung Vãn Ngọc.
Hiển nhiên, rất nhiều người cảm thấy bất ngờ, rõ ràng là một kiếm kia hoàn mỹ vô hạ, sao có thể vỡ vụn được chứ?
Người của Bắc Tuyết Sơn Trang lập tức thay đổi sắc mặt.
“Trước đó ngươi có hỏi ta nhìn ra sơ hở không, thật ra ta đã sớm nhìn ra, sơ hở trong một kiếm này của ngươi nằm ở tâm ngươi”.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, trên khuôn mặt tái nhợt thậm chí còn có vết máu chưa khô, hắn tiếp tục nói: “Trên đời này vốn không có kiếm nào là hoàn mỹ vô hạ cả, lòng ngươi hiểu rõ, bất kể một kiếm kia có kinh diễm nhường nào, hào quang có chói mắt ra sao thì vẫn không cách nào đền bù được lỗ hổng sâu trong lòng ngươi. Mộng đoạn thương kiều, chẳng phải ngươi đã sớm đoán được kết cục của mình rồi sao?”
Đồng tử Nam Cung Vãn Ngọc co mạnh, sắc mặt lộ vẻ khó coi, mộng đoạn thương kiều vốn không liên quan đến ý cảnh của kiếm này, đó chỉ là một khả năng mà hắn ta bất giác nghĩ đến, nhưng không ngờ lại có người đoán ra được thâm ý trong đó.
Thế nhưng, bất giác ánh mắt của hắn lại lần nữa trở nên sắc bén và ác liệt: “Hừ, dù ta có bại thì cũng không đến mức thua trên tay ngươi, muốn thắng ta không dễ vậy đâu!”
Cạch cạch cạch!
Kiếm quang vỡ nát của hắn ta vốn đang giao tranh cùng Táng Hoa lại một lần nữa phát ra hào quang chói lọi, hắn ta liều lĩnh điều động chân nguyên rót vào đó.