Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn kiếm mang màu đen khí thế mạnh mẽ chọc vỡ uy áp của cỏ Kiếm Hoàng đang chém mạnh xuống. Lâm Nhất khẽ lắc đầu, tốt mã dẻ cùi, đây mà cũng tự xưng là kiếm pháp cứng rắn bá đạo, ngoài ta ra thì còn người nào nữa?  

Đáng tiếc, không thể thi triển Long Hổ Quyền, nếu không, thực muốn để cho đối phương được mở mang tầm mắt, để hắn ta biết được cái gì mới gọi là cứng rắn bá đạo.  

“Vậy mà không tránh?”  

Cố Vân Phi đáp xuống từ trong không trung, khoé môi thoáng qua nụ cười vặn vẹo, trong trí tưởng tượng của hắn ta, Lâm Nhất cho dù không thể tránh được thì cũng phải cố gắng tránh đi chỗ yếu hiểm của mình, nhưng người này lại chẳng thèm né tránh mà đứng yên bất động.  

Không biết tự lượng sức, vậy thì đi chết đi!  

“Vì sao phải tránh?”  

Lâm Nhất đứng chắp tay sau lưng, nhìn kiếm mang màu đen đang chém xuống, lúc nhấc tay lên, ngón tay cong lại bắn ra.  

Keng!  

Một cái búng tay nhẹ nhàng vừa nhanh vừa mạnh khiến mọi người bật thốt kêu lên. Nhát kiếm có thể gọi là đáng sợ bị cái búng tay của Lâm Nhất hất ra. Trước sức chấn động cực mạnh, mặt mũi Cố Vân Phi trắng bệch, chỉ cảm thấy thanh kiếm khổng lồ màu đen trong tay bị mất khống chế, như muốn tuột khỏi tay hắn ta.  

Sau khi tiếp đất, kiếm mang phát ra một tiếng động lớn, hắn ta thất thểu lùi về sau mấy bước.   

“Một cái búng tay đã hất văng!”  

Trên hòn đảo giữa lòng hồ, tất cả mọi người đều há hốc mồm, đứng ngây ra như phỗng. Nhìn Lâm Nhất như mặt trời trên cao, một mình một ngựa xông lên, vượt qua tất cả mọi người, ai cũng ngạc nhiên.  

Đây chính là Cố Vân Phi, hạng mười chín bảng Nhân!  

Cố Vân Phi cũng không phải hạng người vô danh, nhưng lại bị người này nhẹ nhàng búng văng ra như một con chó con mèo.  

Còn chuyện gì khoa trương hơn chuyện này nữa không?  

Không ngờ luồng kiếm thế mạnh mẽ, bá đạo khiến người ta sợ hãi kia lại ngoan ngoãn như một chú mèo con ở trước mặt hắn.  

Chung Vân Tiêu, rốt cuộc hắn đã làm được bằng cách nào?  

Hô!  

Một tiếng xé gió vang lên, chợt có tia sáng lạnh chiếu vào người Lâm Nhất, hắn nhìn qua, mặt lập tức tối sầm lại. Lại là hai tên này, đúng là âm hồn không tan.  

Trên giữa không trung, Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn đang lao qua thì thấy Lâm Nhất dùng một cái búng tay đánh bay Cố Vân Phi, lập tức sợ mất hồn mất vía.  

Nhưng hai người ra tay quá nhanh, bây giờ muốn lui cũng không lui được, chỉ có thể cắn răng liều mạng.  

Khí thế của hai người còn không bằng Cố Vân Phi, trong lòng Lâm Nhất không hề ý muốn ra tay.  

“Cút đi!”  

image

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK