Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không chỉ vì Lâm Nhất ra tay giúp đỡ, mà điều khiến nàng ta vui hơn chính là Lâm đại ca là một người tốt.  

Nhìn thấy tia ranh mãnh lóe lên trong đôi mắt Bạch Vân, sau đó biến mất, Lâm Nhất bất đắc dĩ mỉm cười.  

Rõ ràng là cô nhóc này bày kế với hắn, muốn bẫy hắn đây mà!   

Nhìn thấy ánh mắt Lâm Nhất, sắc mặt Bạch Vân ửng đỏ, vội nói tránh đi: “Lâm đại ca, huynh định ra tay như thế nào?”  

Lâm Nhất nhắm hai mắt lại, tản ra kiếm ý của bản thân. Kiếm ý nhạy cảm có thể cảm nhận được một vài chấn động kỳ quái trên không trung.  

Sau nửa ngày, hắn mở mắt ra, khẽ cau mày, lộ vẻ nghiêm túc, thận trọng nói với Bạch Vân: “Nhóc con, muội đã đồng ý với huynh sẽ ở lại đây, không được đi đâu cả, nếu muội mà xảy ra chuyện gì, dù ta có giết sạch người trong thiên hạ thì cả đời này cũng không cách nào thôi áy náy được!”  

Sự quan tâm của hắn khiến Bạch Vân không biết phải làm sao, chỉ đành khẽ gật đầu.  

Sau khi Lâm Nhất rời đi, cô nhóc chợt nhớ đến điều gì đó, vội nói: “Lâm đại ca, ta đồng ý với huynh. Nhưng huynh… nhất định phải quay về đấy!”  

Lâm Nhất có hơi khựng lại, sau đó nhoẻn miệng cười.  

Rồi thân hình hắn nhoáng lên một cái, biến mất trong màn đêm tăm tối.

Hồng hộc!  

Trong màn đêm mênh mang, Lâm Nhất lao xuyên qua rừng cây tăm tối, vẻ mặt nghiêm trọng, không dám lơ là.  

Thiếu niên dừng lại trên nhánh của một cây cổ thụ, hai mắt nhắm lại một lần nữa.  

U u u…  

Giây phút khi hai mắt nhắm lại, kiếm ý nhạy bén của hắn lại lần nữa cảm nhận được làn sóng dao động quái dị trong không khí.  

Giống như có nữ quỷ đang gào khóc trong màn đêm tăm tối, lại giống như một loại nhạc cụ kỳ dị nào đó đang phát ra âm thanh u u lạ lùng.  

“Là bên phía kia sao?”  

Mở hai mắt ra, dưới ánh trăng, rừng núi âm u lác đác ánh trăng rọi xuống. Tầm mắt của hắn nhìn về phía xa xa, âm thanh dường như truyền tới từ chỗ đó.  

Hẳn là không sai rồi, đối với kiếm ý của bản thân, hắn vẫn cảm thấy khá tự tin.  

Không do dự nhiều thi triển Thất Huyền Bộ, bóng hắn loé lên như tia chớp lao xuyên qua rừng cây, phảng phất tựa như một bóng ma.  

Khoảng cách ngày càng gần, âm thanh kỳ lạ kia không cần phải cảm nhận nữa mà đã có thể nghe thấy rất rõ ràng.  

Quả nhiên, sự việc chuột Long Nham nổi điên là do có người âm thầm đứng sau thao túng.  

Không hề có tín hiệu báo trước, bước chân của Lâm Nhất đột nhiên dừng lại.  

Viu!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK