“Có lẽ ta nên thử một phen…”
Mắt Lâm Nhất lóe sáng, ngước nhìn vòi rồng cao trăm mét trước mặt, như có điều suy nghĩ.
Trước kia, hắn còn có thể cảm nhận được kết giới vô hình tồn tại, long uy đang áp chế hắn, nhưng giờ kiếm ý tăng vọt, còn có Thần thụ Thanh tiêu cao trăm trượng sau lưng phụ trợ, khiến hắn cảm giác trở ngại phía trước chỉ như một ô cửa sổ, có thể nhẹ nhàng đâm thủng.
“Kiếm ý tăng lên, cuối cùng vẫn phải có thời gian tôi luyện sinh tử. Kiếm ý của ta đã đạt đến Thông Linh đại thành đỉnh phong, muốn dựa vào kiếm quyết để đột phá như trước quả thật rất khó…”
Lâm Nhất suy nghĩ nhanh chóng, hắn có thể nắm giữ được kiếm ý Thông Linh ở Huyền Hoàng giới thật ra không hẳn là toàn bộ dựa vào Tử Diên Kiếm Quyết.
Quan trọng nhất là cảm ngộ của bản thân cùng với sự dẫn dắt của kiếm quang Bất Diện ở sườn núi Lạc Long, suy cho cùng vẫn phải dựa vào chính mình.
Liều mạng vậy!
Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi!
Trong tình huống tất cả mọi người đều không ngờ đến, Lâm Nhất phóng ra một bước, thân như lưỡi dao sắc bén chọc thủng bình chướng vô hình kia, hướng về phía đầu rồng rơi xuống.
Răng rắc!
Phút chốc, trong hư không vang lên tiếng ngọc thạch vỡ vụn, âm thanh lanh lảnh lan đến mọi ngóc ngách trong thành.
“Không hay rồi!”
Sắc mặt Phương Thiếu Vũ thoáng thay đổi, cuối cùng Lâm Nhất vẫn đi đến một bước này, giẫm lên đầu rồng, nơi được xưng là cấm kỵ.
Xoạt!
Khoảnh khắc Lâm Nhất đạp lên đầu rồng, hắn như bước vào một khoảng không gian khác, Thần thụ Thanh Tiêu sau lưng đột nhiên biến mất. Cùng lúc đó, võ giả trong thành vô cùng hoảng sợ khi giữa đêm tối, kết giới bao phủ toàn bộ tòa thành bỗng biến mất.
Ngay lập tức, bóng tối phủ đầy từng kẽ hở trong thành.
Ngẩng đầu nhìn lại, ma vân trên trời không bị khống chế nên đã lắng đọng xuống.
Tích tắc, tòa thành vỗn được Long Tượng che chở khỏi bóng tối giờ chẳng khác gì vùng hoang vu.
Răng rắc!