Danh ngạch hạt giống của các nhóm đã dần lộ rõ.
Nhóm một là Triệu Vô Cực của Tử Lôi Tông, nhóm hai là Viêm Long Tử của Thiên Yêu Các, nhóm ba chính là Vũ Hạo Thiên. Đại khái cũng giống như suy đoán trước kia của mọi người, những người giao thủ với họ gần như vừa đối mặt đã thua.
Còn những người có thể khiến họ thấy áp lực, hoặc là có một chút cơ hội chiến thắng như Bạch Lê Hiên, Chúc Thanh Sơn, Khương Tử Diệp và Ô Tiếu Thiên thì lại rất bình tĩnh, thẳng thừng chịu thua.
Bọn họ suy nghĩ rất thông suốt, không vào bảng mười, không để lộ lá bài tẩy thật sự trước mặt những người này.
Dù sao một khi thua trận, rất có thể sẽ chết trong tay Tam Tiểu Vương.
Còn về nhóm bốn, sau khi Lâm Đào bị chém chết, tình thế vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng.
Cả Lâm Nhất, Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch đều có cơ hội đạt được danh ngạch hạt giống. Bây giờ phải xem ba người ai gặp ai trước, người còn lại sẽ giành được chút lợi thế, nhưng cũng sẽ không dễ dàng hơn là bao.
Dù sao giữa ba người đều phải luân phiên giao thủ với nhau, không thể nào tránh khỏi.
Quy tắc của Quần Long tranh tài đã hạ tỉ lệ may mắn đến mức thấp nhất.
Dù thật sự thua thì vẫn có một cơ hội khiêu chiến ngược dòng, thực lực mới là thứ tồn tại cuối cùng.
Không lâu sau đó, Lâm Nhất lại xuất chiến, đối thủ là yêu nghiệt hạng hai mươi mấy trên bảng Long Vân kỳ trước.
Hắn cũng không lãng phí thời gian, sử dụng Bá Kiếm, một chiêu Bôn Lôi Trảm Điện, một chiêu Kinh Hồng Phá Nhật, sau đó là một chiêu Tinh Thần Đại Bạo, dễ dàng áp đảo đối thủ.
Hắn chỉ còn lại hai trận tỷ thí là với Lý Mộ Bạch và Nam Cung Vãn Ngọc, chỉ không biết sẽ gặp phải ai trước mà thôi.
Dường như may mắn đã vẫy chào Lâm Nhất, sau khi hắn xuống đài, chỉ qua một vòng nữa, giọng nói của trọng tài đã vang lên:
“Nhóm bốn, Lý Mộ Bạch chiến đấu với Nam Cung Vãn Ngọc!”
Việc này đúng thật là vận may trêu người, nếu hai người này quyết đấu sinh tử, thì chắc chắn là một tin vui với Lâm Nhất.
Lâm Nhất chỉ cười không nói gì.
May mắn?
Thứ đó không tồn tại.