Mặt đất không bị lõm sâu xuống mà dưới sự thao túng của nó, sức mạnh đáng sợ này hoá thành dư chấn lan rộng ra xung quanh như thuỷ triều.
Dư chấn tạo thành kình khí khủng khiếp, nó như có thực thể cuốn về phía sau.
Choang! Choang! Choang!
Lâm Nhất bình tĩnh vung vẩy kiếm Táng Hoa, mấy tia kiếm quang bay ra. Kình khí cuốn tới bị chém loang choang như thuỷ triều, khi đánh vào người Lâm Nhất thì nổ tung.
Nó như một cơn gió lốc phả vào người Lâm Nhất, thổi bộ quần áo xanh của hắn bay phất phới trong đêm tối, sau đó gió tản đi.
Trong mắt Hám Thiên Ma Viên chợt có ngọn lửa đen loé qua, nó nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, một uy áp lớn mạnh đ è xuống.
Ầm!
Lâm Nhất thôi phát kiếm ý đến cực hạn, khi uy áp này đ è xuống, một lỗ thủng chợt xuất hiện rồi không ngừng lan rộng ra, vô hình trừ khử luồng uy áp này.
Về mặt cảnh giới, kiếm ý Tiên Thiên của hắn vẫn là viên mãn đỉnh phong, nhưng dạo gần đây hắn được mở mang tầm mắt, thấy được bản chất.
Trên thực tế bình cảnh kiếm ý Thông Linh đã nới lỏng một chút giúp kiếm ý của Lâm Nhất mạnh hơn rất nhiều.
Không đợi Hám Thiên Ma Viên nổi giận, Lâm Nhất di chuyển, sau đó đáp xuống trên cây trụ đá kia.
Thịch! Thịch! Thịch!
Hắn chạy trên cây trụ đá dài một trăm trượng này, cầm kiếm Táng Hoa xông về phía trước.
Trong lúc chạy, kiếm ý sắc bén vô song trên người hắn càng lúc càng mạnh, chúng dao động quanh người Lâm Nhất tựa như đom đóm phát sáng.
“Tiểu tử này điên rồi sao...”
Nhìn thấy cảnh này, Long Hạo ở phía xa kinh ngạc đến mức trợn mắt ngoác mồm.
Hành động của Lâm Nhất có thể nói là gan to bằng trời, nhưng trong hoàn cảnh hỗn loạn thế này, người có thể chú ý tới hắn quá ít.
Ngoại trừ Long Hạo, hầu hết mọi người ngay cả tự vệ cũng khó khăn.
Grừ!
Hám Thiên Ma Viên thấy Lâm Nhất leo lên binh khí của mình thì vô cùng tức giận, cánh tay đầy lông phẫn nộ quơ qua quơ lại.
Cơ thể Lâm Nhất lập tức rung lắc theo cây trụ đá trăm trượng, chỉ chốc lát đã bị lắc rơi xuống.
Khi bị lắc rơi xuống, giữa không trung xuất hiện vô số tàn ảnh của Lâm Nhất, những tàn ảnh đó hợp thành một mảng, sau đó lặng lẽ tản ra như một đám mây, hội tụ thành biển mây mênh mông.
Kiếm thế nặng nề như núi nhưng lại rời rạc và vô hình, nhẹ nhàng như mây.
Rắc! Rắc! Rắc!
Nhưng Hám Thiên Ma Viên không quan tâm lắm, khí đen cuồng bạo b ắn ra từ trong mũi nó, trụ đá dữ tợn như gậy không ngừng quét tới đánh nát tàn ảnh.