“Tình hình bên phía Hỗn Nguyên Môn không ổn lắm, cả ba đệ tử nòng cốt của tông môn họ đều không ra ngoài, tất cả đều đã chết trong mật cảnh”.
Hân Tuyệt dời mắt đi, chậm rãi lên tiếng.
“Chẳng lẽ là chết trong tay tiểu sư đệ?”
“Cả ba đệ tử nòng cốt đều chết, sau khi về tông Văn Ngạn Bác chắc chắn sẽ bị hỏi tội”.
“Chết cũng tốt”.
Lạc Phong lạnh lùng thốt lên: “Nếu thật sự do Lâm Nhất giết, giết thì cũng đã giết rồi, không có vấn đề gì to tát”.
“Nhưng cả Huyết Cốt Môn, Ma Diễm Tông và Thất Tuyệt Bảo đều nhìn chúng ta bằng ánh mắt rất lạ”.
“Bảo điện Hắc Liên là vậy, có người thắng sẽ có kẻ thua, chắc chắn đệ tử nòng cốt của mấy tông môn này đều chịu nhiều tổn thất trong tay tiểu sư đệ của chúng ta”.
“Sau khi ra ngoài, tiểu sư đệ sẽ gặp nhiều trở ngại lắm đây. Bọn tà tu này rất khó chịu để yên...”
“Lúc đó Hỗn Nguyên Môn nhất định sẽ thừa cơ hội giẫm một chân vào”.
Thành tích càng cao sẽ chịu áp lực càng lớn. Thành tích chiến đấu của Lâm Nhất bây giờ đã gần đạt tới mức cao nhất mà Kiếm Các có thể chịu đựng được.
Trưởng lão và đệ tử Kiếm Các nghị luận sôi nổi, mọi người đều cảm thấy không ổn lắm.
“Tiếp tục chờ xem, Lăng Tiêu Kiếm Các không sinh sự nhưng chưa bao giờ sợ phiền phức”.
Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai mấy người, là trưởng lão chấp kiếm trong lều lên tiếng.
Nghĩ tới việc có trưởng lão chấp kiếm ở đây, ông ấy còn mang theo một thanh kiếm Tiêu Vân, các trưởng lão và đệ tử Kiếm Các đều yên tâm hơn.
Nhưng Lạc Phong vẫn nháy mắt ra hiệu cho Hân Tuyệt và các trưởng lão khác chuẩn bị sẵn sàng.
...
Tầng chín bảo điện Hắc Liên.
Sau khi đợi vết thương lành, Lâm Nhất mở mắt ra nhìn túi trữ vật của Kinh Tuyệt.
Soạt!
Khi mọi thứ trong túi trữ vật được đổ hết ra ngoài, cảnh chất thành đống như trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.
Kinh Tuyệt yêu cầu rất cao, những thứ có thể được hắn ta cất vào túi đều là đồ quý hiếm.
Chủ yếu là ngọc bài công pháp không hoàn chỉnh hoặc là đan dược có phẩm cấp tương đối cao, linh ngọc nhị phẩm và một số dị bảo kì quái.
Nhưng nổi bật nhất vẫn là thanh bảo đao khắc hoa văn cổ xưa với khí tức mạnh mẽ, oai phong, vỏ đao như đang cất chứa một con hung thú.
“Bảo binh?”
Lâm Nhất hiếu kì hút thanh đao này vào tay rồi cảm nhận.
Đúng như đã đoán, đây là một thanh bảo binh thượng cổ hoàn chỉnh, không bị ma khí xâm nhập, trên thân đao khắc hai chữ cổ có ý nghĩa sâu xa, Phi Huyết.
Thanh đao này không bị ma hoá, không thể sử dụng trong mật cảnh Ma Liên giống như chiến kỳ Xích Diễm của hắn.