Nghe vậy, thanh niên huyết y Trần Hầu cười nhạo: “Ngay cả lấy nhiều đánh ít còn không làm được thì còn có mặt mũi tự xưng là yêu nghiệt à? Còn tên sư huynh vô dụng Chương Viễn của ngươi, chắc hắn ta còn không dám thả rắm khi đứng trước mặt đại sư huynh của ta đâu, ha ha ha!”
Trần Hầu cười như điên, sau đó ra tay tàn nhẫn hơn, lại tung một chưởng vào ngực Mục Trần.
Răng rắc!
Tiếng xương sườn gãy vang lên, Mục Trần hộc ra một búng máu, văng ra xa, thanh kiếm trong tay cũng rơi khỏi tay.
“Đệ tử của thế lực cấp bậc bá chủ thì sao, gặp Trần Hầu ta cũng phải chết thôi!”
Vẻ hung ác lướt qua trong mắt Trần Hầu, tia sáng lạnh nổi lên, hắn ta lại chưởng về phía trán Mục Trần.
Nếu như trúng một chưởng này, dù Mục Trần có mười cái mạng thì e rằng cũng không sống nổi.
Nhưng trong nháy mắt, ở phía xa có ánh sáng vàng loé lên, một bóng dáng màu xanh bay nhanh tới như kiếm, tung một chưởng đỡ lấy.
Phụt!
Máu chảy ra từ khoé miệng Trần Hầu, hắn ta bị đánh văng ra vài bước, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức giật mình.
Hai người còn lại của Huyết Sát Môn cũng khẽ biến sắc, nhanh chóng tập hợp lại.
“Lâm Nhất?”
Mục Trần giãy giụa đứng lên, nhìn về phía người đến, hết sức kinh ngạc.
Dù thế nào hắn ta cũng không ngờ người cứu mình vào thời khắc mấu chốt này sẽ là Lâm Nhất.
Nhưng lúc này hắn ta không rảnh lo lắng nhiều như vậy, mặc dù tiểu tử này rất đáng ghét, nhưng dù sao cũng có chút thực lực, nếu hai người hợp sức thì sẽ không chết ở đây.
Ít nhất cũng sẽ bảo vệ được mạng sống.
“Lại một tên tới để chịu chết à?”
Sau một lúc kinh ngạc, nhìn thấy Lâm Nhất chỉ có thực lực cảnh giới Dương Huyền tiểu thành, Trần Hầu lau máu trên khoé miệng, lập tức bình tĩnh lại.
“Sắp chết đến nơi mà còn không biết, thật ngu dốt”.
Lâm Nhất cười khẩy, xoè tay ra cầm lấy thanh kiếm dưới đất của Mục Trần.
Thanh kiếm này cũng không phải vật phàm.
Nhưng có lẽ nó cũng không chịu được thể đoạn kiếm kì lạ của mình để chém nhát kiếm thứ hai.
Có điều đám tôm tép này chỉ cần một nhát kiếm là đủ.
“Lâm Nhất, ngươi đừng kích động, người này là sư đệ của Cơ Vô Dạ, chúng ta phải hợp sức mới bảo vệ được tính mạng!”
Phút chốc, Lâm Nhất muốn lui nhưng không thể, bị buộc phải rời khỏi đạo đài.