Vào lúc chiến đỉnh bị đập vỡ, quyền mang sắc bén của Lâm Nhất phóng ra, hai tay kết ấn. Kim Cương Ấn và Phá Không Ấn ngưng tụ, bộc phát ra luồng khí tức không yếu hơn đối phủ bao nhiêu, đập mạnh về phía chiến đỉnh.
Rầm rầm rầm!
Nhìn hai ấn ký giáng xuống, mặt Ngô Mạc Hàn vẫn không có cảm xúc, hắn ta giơ tay lên, chỉ vào không trung.
Lực lượng Long Tượng cổ xưa ngưng tụ thành hai chùm sáng màu đỏ cực kỳ sắc bén, trực tiếp xuyên qua sức mạnh của hai ấn ký này.
“Kim Cương Phục Ma Ấn!”
Tuy nhiên, ngay lúc Kim Cương Phá Không Ấn bị xuyên thủng, Lâm Nhất ở giữa không trung đã thi triển Thất Huyền bộ đến cực điểm, đi liền bảy bước, xuất hiện bên cạnh đối phương như một bóng ma rồi vung Kim Cương Phục Ma Ấn ra.
Tam ấn hợp nhất và tứ ấn hợp nhất, uy lực cực kỳ hùng mạnh.
Nhưng thi triển nó quá tiêu hao chân nguyên, chưa đến lúc tuyệt sát thì hắn sẽ không dùng.
Trong trận chiến đấu chân chính, việc kết hợp bốn ấn của Long Hổ Quyền một cách ngẫu nhiên và linh hoạt mới là cách thích hợp nhất.
Phối hợp với Thất Huyền bộ xuất thần nhập hoá, Lâm Nhất tung ra cùng lúc bốn ấn của Long Hổ Quyền. Nhất thời, Kim Cương Phục Ma Ấn, Kim Cương Phá Không Ấn, Phục Ma Chư Thiên Ấn… diễn hoá ra một sức mạnh đáng kinh ngạc, bao vây Ngô Mạc Hàn bên trong.
Keng keng keng keng!
Sau khi cố gắng ứng phó được hơn mười chiêu, trong mắt Ngô Mạc Hàn loé lên tia lạnh lẽo, mất đi kiên nhẫn tiếp tục chiến đấu kiểu này.
“Long Tượng Chiến Thương!”
Lực lượng Long Tượng tăng vọt, tản ra khí tức cuồng bạo, ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn ta. Khi lực lượng Long Tượng ngưng tụ đến mức độ gần như là thực thể thì có tiếng gầm giận dữ cất lên, sau đó diễn hoá ra một cây trường thương màu đỏ sẫm mang theo thăng trầm của cuộc đời.
Trường thương dài hơn mười trượng, nói là trường thương nhưng thực chất nó giống một con giao long giận dữ hơn.
“Phá!”
Chiến thương ngưng tụ trong tay Ngô Mạc Hàn, hắn ta vung ra, chiến thương khổng lồ nặng như núi điên cuồng xoay tròn, trong lúc xoay, vầng sáng màu đỏ sẫm giống như màu máu của dã thú tản ra tứ phía, nhảy múa trong gió.
Rắc rắc!
Chiến thương bất khả chiến bại lần lượt đập tan bốn ấn Long Hổ, sau đó hoá thành ánh điện, phóng thẳng về phía Lâm Nhất đang rút lui!
Trong nháy mắt, khí tức tràn đầy hung bạo và tàn sát của Long Tượng Chiến Thương nhanh chóng phóng đại trong con ngươi của Lâm Nhất.
“Không trốn được nữa đâu”.
Nhìn Lâm Nhất sử dụng Thất Huyền bộ không ngừng bay đi trong không trung, khoé miệng Ngô Mạc Hàn nhếch lên tạo thành nụ cười giễu cợt.
Dù thân pháp có mạnh hơn nữa, nhưng cuối cùng vẫn bị khí tức này bủa vây, giống như con kiến trong lòng bàn tay.
Dù có chạy nhanh hơn nữa cũng chỉ xoay vòng vòng trong lòng bàn tay.