Sau mười chiêu, chiêu thức của hắn ta chợt trở nên mạnh mẽ, dùng một thương đánh bay roi Xích Diễm trong tay Dương Phàm, sau đó vung tay lên, đánh bay Dương Phàm ra ngoài, khiến Dương Phàm phải lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Mắt Lâm Nhất hơi sáng lên, tuy Hướng Thiên Hà này nói đã áp chế tu vi, nhưng chiêu thức vẫn khá đẹp.
Không ra tay thì thôi, một khi ra tay đều vô cùng khí thế, động tác liền mạch, hoàn toàn không lãng phí một chút chân nguyên nào.
“Đa tạ”.
Hướng Thiên Hà khẽ mỉm cười, sau đó nói với mọi người: “Buổi họp mặt hôm nay kết thúc ở đây, mấy hôm nay Hướng mỗ cũng sẽ ở trong phủ, hoan nghênh mọi người đến thỉnh giáo bất cứ lúc nào”.
Mấy người trên đài cao nhanh chóng rời đi.
Nhưng trước khi đi, ít nhiều gì bọn họ cũng sẽ không nhịn được quan sát Lâm Nhất mất lần bằng nét mặt phức tạp.
Biểu hiện của người ngoại địa này hôm nay thật sự quá nổi bật, nhất là sau khi xuất kiếm, phong mang đúng là khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Vào lúc Lâm Nhất và Dương Phàm đứng dậy định rời đi, hắn được Khuynh Nhược U của Tử Nguyệt Động Thiên gọi riêng.
“Đợi đã”.
Khuynh Nhược U trên đài cao chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống từ trên cao.
Dương Phàm và Quách Húc thấy đối phương chỉ nhìn mỗi Lâm Nhất, hoàn toàn không nhìn hai người họ thì rất biết điều rời đi trước.
Trên đài cao thoáng chốc chỉ còn lại ba người Lâm Nhất, Hướng Thiên Hà và Khuynh Nhược U.
Khuynh Nhược U ngồi im ở vị trí đầu không đứng dậy, nàng ta cầm rượu ngồi đấy, yên tĩnh cao quý. Bàn rượu vốn rất bình thường vì có nàng ta mà chợt có thêm khí chất bất phàm.
Trên người nàng ta như khoác một vầng sáng nhạt, vầng sáng đó bao phủ cả sự vật xung quanh, khiến chúng đồng thời thăng hoa.
Dương Phàm nói cô gái này được thiên tài xuất chúng trong Lôi Châu tôn sùng là tiểu công chúa của Tử Nguyệt Động Thiên, không chỉ xinh đẹp mà khí chất cũng không hề tầm thường.
Nhưng Lâm Nhất đã thấy rất nhiều người đẹp rồi, Hân Nghiên sư tỷ quyến rũ, Nguyệt Vi Vi xinh đẹp như yêu tinh, Tô Hàm Nguyệt mỹ lệ vô song. Mỗi một người đều có thể sánh bằng cô gái này, thậm chí là hơn cả thế.
Hắn suy nghĩ rất nhiều, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: “Cô nương gọi ta có chuyện gì?”
Hướng Thiên Hà ở một bên hơi nhíu mày, người này đúng là can đảm, đối mặt với Khuynh Nhược U mà không kính trọng chút nào.
Khuynh Nhược U buông ly rượu xuống, nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên nói: “Ta thấy con dấu ở mi tâm của ngươi hơi quen mắt”.
Lâm Nhất nhìn vào mắt đối phương, không nói gì.